“Có kết quả kiểm nghiệm chưa vậy? Rốt cuộc là Mộ Vi Vi phải đền bù bao nhiêu tiền?” Ngô Tú Liên kéo tay Mạnh Như Nhã sốt ruột hỏi.
Vẻ mặt của Minh Diệp có chút ngoài ý muốn mà nhìn về phía Cố Vi Vi, sau đó quay sang giải thích cho Ngô Tú Liên hiểu, “Mạnh phu nhân, chiếc túi xách này không phải là sản phẩm do MG bán ra thị trường.”
“Làm sao có thể chứ, chiếc túi này ta phải bỏ ra hơn trăm vạn mới có thể mua được cơ mà.” Ngô Tú Liên vẫn cố chấp không chịu tin lời Minh Diệp giải thích, giật lấy chiếc túi xách kia mà lật qua lật lại xem xét một lúc rồi nói tiếp, “Không phải chúng ta chưa từng mua túi của MG, cả chất liệu và thương hiệu đều giống nhau như đúc mà.”
“Tú Liên, bỏ đi.” Phó phu nhân kéo Mạnh phu nhân đang kích động kia lại.
Bà biết tiếng Anh cho nên đương nhiên có thể nghe hiểu những gì mà lúc nãy bọn họ trao đổi với nhân viên chăm sóc khách hàng của MG.
“Chính miệng cô ta cũng nói rồi, chỉ cần ta xin lỗi thì cô ta liền bồi thường chiếc túi này cho ta, bây giờ lại bày trò muốn quỵt nợ chắc?” Ngô Tú Liên không cam lòng mà cãi cố. Bà ta phải xin lỗi con nha đầu này đã mất mặt lắm rồi, bây giờ đến cả tiền bồi thường cũng không lấy được.
“Mẹ, đừng nói nữa….” Mạnh Như Nhã đau đầu mà kéo Ngô Tú Liên lại, mất mặt đến mức hận không thể rời khỏi nơi này ngay lập tức.
Rõ ràng là cô muốn nhân cơ hội này để làm Mộ Vi Vi phải chịu nhục nhã một phen, khiến cho Phó phu nhân hoàn toàn chán ghét cô ta. Sau này, cô ta có muốn yêu đương hay kết hôn thì cũng đừng mơ tới việc có thể bước chân vào giới thượng lưu nữa.
Vậy mà xoay một vòng người bị mất hết mặt mũi lại biến thành chính bản thân Mạnh Như Nhã cô, khiến cô ta tức giận đến mức chỉ muốn bóp chết con tiện nhân Mộ Vi Vi kia ngay lập tức. Nhưng đang ở trước mặt nhiều người như vậy, còn đều là những người thuộc giới danh gia vọng tộc, cô không thể không nhẫn nhịn thêm một lần nữa.
Mấy vị khách mời kia nhìn thấy dáng vẻ cố chấp gây chuyện kia của Ngô Tú Liên thì không khỏi cảm thấy buồn cười, bên phía MG đã nói rất rõ ràng rằng bọn họ không bán ra cái túi xách kia vậy mà bà ta còn mặt dày đòi người ta đền tiền.
Một vị nữ khách mời mặc lễ phục màu đem cầm chén rượu có lòng tốt mà bước tới gần Ngô Tú Liên giải thích, “Mạnh phu nhân, dựa vào tình huống hiện tại thì không phải vị Mộ tiểu thư đây phải bồi thường cho bà, mà là bà phải lo mà bồi thường cho MG đi.”
Lần trước ở một buổi tiệc, cô gái này vốn muốn tiếp cận Phó Hàn Tranh nhưng lại bị Mạnh Như Nhã cậy mối quan hệ giữa cô ta và Phó gia khiến cho cô trở thành trò cười. Rốt cuộc thì bây giờ cũng gặp báo ứng rồi.
“Cô nói cái gì?!” Ngô Tú Liên không hỏi hoảng hốt, rõ ràng là Mộ Vi Vi làm hỏng túi xách của bà, ai cũng chứng kiến, tại sao quay một vòng lại biến thành bọn họ phải bồi thường cho MG rồi?
Nữ khách mời mặc lễ phục màu đen kia mỉm cười đầy thỏa mãn rồi nhấp một ngụm rượu, làm cho ai nấy đều nhìn nhau mà không hiểu ý của cô ta là gì.
“Martin Green năm năm trước đã ký một hợp đồng với Cố thị ở nước A, theo đó Martin sẽ trở thành nhà thiết kế riêng của thiên kim tiểu thư của tập đoàn Cố thị, Cố Vi Vi. Trong hợp đồng đã nói rõ, tất cả những tác phẩm được thiết kế cho Cố tiểu thư thì MG sẽ không bán ra thị trường, là đồ riêng của Cố gia.
Cái túi xách này năm ngoái thiên kim của Cố gia đã mang theo khi đi dự buổi tiệc do hoàng gia nước A tổ chức. Sau đó, có một nhà thiết kế sau khi rời khỏi MG đã mô phỏng lại chiếc túi xách được thiết kế riêng cho Cố tiểu thư đó, mang bán ra ngoài với giá cao. Thứ mà bà mua được chính là chiếc túi giả đó, hàng thật chỉ có mình thiên kim tiểu thư Cố gia, Cố Vi Vi có mà thôi.
Hai tháng trước ca sĩ nổi tiếng Deboral của nước S cũng mang chiếc túi xách này tới buổi họp báo công bố album mới, liền bị MG và Cố gia tố cáo lên tòa án, cuối cùng phải bồi thường hơn 400 vạn tiền mặt cho người ta. Tháng trước MG đã chính thức ra thông báo, tất cả những chiếc túi đang được bày bán có kiểu dáng như thế này đều không phải là hàng thật, hiện tại bọn họ đang dốc toàn lực để thu hồi.”
Không biết Ngô Tú Liên bị dọa sợ hay đang tức giận, thiếu chút nữa thì hôn mê bất tỉnh tại chỗ, “Sao lại như vậy…. sao mọi chuyện có thể biến thành thế này chứ, chúng tôi cũng phải bỏ tiền ra mua cơ mà.”
Vị nữ khách mời kia lại tiếp tục vui vẻ mà cười trên nỗi đau của người khác, “MG coi trọng nhất là hình ảnh của thương hiệu, hơn nữa chuyện mà vị thiên kim Cố gia kia ghét nhất chính là thấy người khác dùng đồ giống cô ấy cho nên Cố gia mới mời Martin Green làm nhà thiết kế riêng của bọn họ, chỉ thiết kế những món đồ độc nhất vô nhị cho một mình cô ấy mà thôi.
Luật sư của MG, lại thêm cả luật sư của Cố gia, lần này bà phải bồi thường bao nhiêu tiền thì tự mình cầu phúc đi.”
Ngô Tú Liên vừa nghe đến chuyện có liên quan đến Cố gia liền sững sờ đến nỗi đánh rơi cái túi rách trong tay xuống đất.
Bà ta có thiếu hiểu biết đến mức nào đi nữa thì chắc chắn vẫn phải biết thế lực của Cố gia đáng sợ như thế nào. Bọn họ được hoàng gia nước A ban tước vị, lại là tài phiệt có tiếng, chọc tới bọn họ thì làm gì có kết quả tốt đẹp chứ.
Ánh mắt Cố Vi Vi lạnh đi mà nhìn chiếc túi da vốn đẹp đẽ tinh xảo kia giờ đang thảm thương nằm trên mặt đất. Cô thực sự rất chán ghét cái túi này.
Nguyên nhân chính là vì sau khi nhìn thấy nó, Lăng Nhiên rất yêu thích, không chịu buông tay liền hỏi xin cô.
Nữ nhân ác độc đó cứ hết lần này đến lần khác muốn có được những món đồ của cô, cuối cùng còn nhẫn tâm muốn cả mạng sống của cô, trái tim của cô cũng không tha.
Hôm nay bất ngờ nhìn thấy chiếc túi này ở đây, Ngô Tú Liên lại còn mang nó tới trước mặt cô mà gây sự, thật sự đã khiến cho tâm tình của cô trở nên có chút ác liệt.