Chu Lâm Na biết Diệp My đang muốn giúp cô gây sự chú ý với công chúng trước khi ra mắt MV nên đương nhiên không phản đối.
“Em sẽ gọi điện cho người của phía Kỷ Kinh để thông báo cho bọn họ chuẩn bị một chút.”
Diệp My gật đầu đồng ý rồi nói tiếp.
“Được, lát nữa phát sóng thì nhờ chị họ Hinh Nhi của em đăng một cái Weibo, em đàn một đoạn dương cầm để mở màn sau đó tới phần thi đấu của Trịnh Viện.
Cả em và Trịnh Viện đều đã có một lượng người hâm mộ nhất định, nếu được thêm cả Lê Hinh Nhi chia sẻ đoạn phát sóng này thì nhất định nó có thể trở thành đoạn phim được tìm kiếm nhiều nhất đêm nay.”
Còn về phần Mộ Vi Vi, chỉ làm một công cụ để bọn họ thu hút sự chú ý với công chúng mà thôi.
“Em biết rồi, lát nữa em sẽ nói với chị họ một chút.” Chu Lâm Na đáp.
Diệp My lại quay sang thương lượng với phó hiệu trưởng vài câu, sau đó phó hiệu trưởng liền đứng ra tuyên bố.
“Nếu đã muốn thi đấu, vậy thì hai tiếng sau mọi người tập trung đến hội trường đi, sau khi bình chọn xong nếu các em thua thì phải lập tức nhường phòng tập múa cho Lâm Na và các bạn diễn luyện tập và quay phim.”
Cố Vi Vi đồng ý, “Được thôi, tôi không có ý kiến gì cả.”
Trịnh Viện liếc sang nhìn Cố Vi Vi, trong mắt rõ ràng là thập phần cười nhạo và coi thường, “Thật đúng là không biết tự lượng sức mình.”
Nếu cô ta đã muốn chết, vậy đừng trách lát nữa Trịnh Viện này dạy dỗ cô ta một trận.
Nhóm Chu Lâm Na và Trịnh Viện nối đuôi nhau đi ra ngoài, chuẩn bị cho cuộc thi đấu sẽ diễn ra sau hai giờ nữa.
Lạc Thiên Thiên và Kỷ Trình đợi bọn họ rời đi hết rồi liền vây quanh người đang bình thản tiếp tục ép chân Cố Vi Vi, “Vi Vi, rõ ràng là bọn họ muốn lợi dụng cô để thu hút sự chú ý của công chúng, cô lại còn đồng ý thi đấu với cô ta làm gì chứ?”
“Cứ coi như là vì giữa tôi và Trịnh Viện có một món nợ cũ chưa trả đi.”
“Vốn dĩ đây là một cuộc thi đấu không công bằng, chẳng lẽ cô thực sự muốn bị thua rồi phải đi làm trợ lý cho Chu Lâm Na, bị cô ta coi như người hầu mà sai bảo sao?” Lạc Thiên Thiên vừa kích động vừa không khỏi lo lắng.
Chu Lâm Na vừa mới giành giải quán quân dương cầm nên vốn đã có một nhóm người hâm mộ nhất định, giờ lại thêm cả Trịnh Viện.
Còn Mộ Vi Vi chẳng qua chỉ là một học sinh trung học chẳng ai biết tới, nếu tiến hành bình chọn trực tiếp thì chắc chắn sẽ phải chịu thiệt.
Hơn nữa, vừa nãy nghe bọn họ nói, có thể còn liên hệ với người nào đó để đăng tin lên mạng.
Đây căn bản không phải là một cuộc thi đấu và bình chọn công bằng, hơn nữa Mộ Vi Vi chỉ là tự học múa, làm sao có thể so sánh với vũ công chuyên nghiệp như Trịnh Viện chứ.
“Hai người có thể tin tưởng tôi một chút được không vậy?” Cố Vi Vi vừa nói vừa thực hiện động tác xoay tròn uyển chuyển trên một chân.
Kỷ Trình thấy vậy thì ngẩn người, nhưng vẫn không thể yên tâm nổi.
“Bọn họ đã thao túng chuyện bình chọn rồi, cứ coi như cô thực sự có thực lực cao hơn Trịnh Viện thì cũng không thắng được đâu.”
“Trịnh Viện từng khiến tôi suýt bị tàn phế mất một chân, mối thù này làm sao tôi có thể không báo đây?” Cố Vi Vi hỏi ngược lại bọn họ.
“Cái gì?!” Kỷ Trình vừa nghe vậy liền lập tức nổi giận.
Lạc Thiên Thiên thì trầm mặc một lúc rồi nói, “Vậy cô cứ thi đấu hết sức đi, chuyện bình chọn thì để chúng tôi nghĩ cách.”
Kỷ Trình tò mò nhìn Lạc Thiên Thiên, “Cô có cách gì sao?”
“Chuyện này cô không cần quan tâm, bây giờ cô đi tìm một bộ đồ múa đẹp nhất, trang điểm lộng lẫy nhất cho Vi Vi, chuyện bình chọn thì để tôi lo.” Lạc Thiên Thiên nói xong cũng thần thần bí bí rời khỏi phòng tập múa.
Kỷ Trình ngồi xuống bên cạnh Cố Vi Vi, thở dài một hơi.
“Thi đấu thì thi đấu, nếu thua thật thì cùng lắm tôi và cô đi làm việc vặt cho họ Chu kia, ngày nào cũng sẽ chọc cho cô ta tức chết mới được.”
Cố Vi Vi bị Kỷ Trình chọc cười, trong lòng bất giác lại nhớ đến bản thân mình cũng đã từng chia sẻ những thứ tốt nhất cho Lăng Nghiên.
Rồi cuối cùng, cô ta lại vì muốn tiếp tục sống mà moi tim cô, rồi cướp đi tất cả những thứ vốn dĩ thuộc về cô.
Tuy Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên mới quen biết cô không lâu, rõ ràng Cố Vi Vi chưa từng làm chuyện gì vì hai người bọn họ nhưng bọn họ lại nhiều lần không chút do dự mà đứng về phía Cố Vi Vi cô mỗi lần cô gặp khó khăn.
“Cảm ơn cô, Trình Trình.”