Người đàn ông buông
Nam Cung Thiến ra: "Cũng không có gì, đàn em của anh em tôi chỉ muốn có
cuộc sống bình yên một chút, chúng tôi cũng không thích cái cảm giác bị
cảnh sát bắt hằng ngày, cho nên chỉ muốn làm cho Ngô Duẫn Kỳ bồi thường
cho chúng tôi một chút."
Nam Cung Thiến cười lạnh: "Vì tiền."
Nhìn ánh mắt xem thường của Nam Cung Thiến, người đàn ông lại đá một cái lên người cô, tay chân cô bị trói nên không có cách nào đáp trả lại, chỉ có thể cắn răng cố chịu đau.
Lúc này Nam Cung Thiến từ từ lấy lại
sức từ cú đá đó, cô cười lạnh đối mặt với người trước mắt: "Những người
như các ngươi, lòng tham không đáy, sớm muộn gì có một ngày sẽ bị cảnh
sát bắt. Người xấu sẽ có kết cục không tốt."
"Mày TM——" người đàn ông hung hăng đá thêm vài cú nữa trên người Nam Cung Thiến, khóe miệng
Nam Cung Thiến đã rỉ ra tia máu, nhưng cô vẫn như cũ cắn chặt hàm răng,
không kêu tiếng nào.
"Lão đại, lão đại ——" một tên đứng bên cạnh
anh ta thấy tình hình không ổn, cuống quít tiến lên ngăn trở, kéo người
đàn ông ra khỏi Nam Cung Thiến: "Bây giờ vẫn không thể giết cô ta, chúng ta còn phải dùng cô ta để đối phó Ngô Duẫn Kỳ. Bình tĩnh một chút!"
Những người bên cạnh khuyên can, Nam Cung Thiến chỉ cảm thấy miệng đầy máu,
cả người giống như vỡ vụn ra, liều chết cắn răng, cho đến khi máu từ
khóe miệng chảy xuống mặt đất, cô vẫn không nói tiếng nào.
Điều
này làm cho mấy tên đàn ông đứng bên cạnh trông thấy, trong lòng cũng
không khỏi cảm thấy kính nể, rốt cuộc cô ta là người như thế nào vậy
trời, đừng nói là phụ nữ, ngay cả đàn ông bị đánh như vậy cũng chịu
không nổi!
"Mày TM chớ hả hê, tao nói cho mày biết, nói chúng tao là người xấu, Ngô Duẫn Kỳ còn tệ hơn, nó vì muốn có được sự tin tưởng
của Ngô Hạo Thiên, chuyện gì cũng dám làm, mày cho rằng giờ nó trở thành chủ tịch, thành người đứng trên cao sáng chói thì nó là người tốt sao?
Mày cũng không biết có biết bao nhiêu người đã chết trong tay nó, ban
đầu nó bị Ngô Hạo Thiên thu nuôi, không có chuyện gì nó không làm được,
tất cả chuyện xấu nó TM làm tất."
Tên đàn ông kia chỉ vào Nam
Cung Thiến trên đất, hung ác nói tiếp, Nam Cung Thiến khẽ ngẩng đầu
không thể tưởng tượng nổi nhìn hắn, những thứ này đều là quá khứ của Ngô Duẫn Kỳ, cô không biết quá khứ của anh ta.
"Giết người, buôn lậu ma túy, súng ống, nó cái gì cũng làm qua! Lần này đi Thành phố K, nó
chính là muốn tẩy sạch bản thân mình, nó chính là vì mượn tay kẻ khác
giết chết Ngô Hạo Thiên. À —— nếu đoán không lầm thì, Hắc Bò Cạp bị một
nữ cảnh sát nằm thu thập ở Thành phố K, ngay cả tổ chức bang Long Hổ
liên quan đến cũng bị thu thập. Một con cảnh sát, một con cảnh sát
TM đã diệt Hắc Bò Cạp, các người cho là ả cảnh sát đó lợi hại sao, thật đúng là TM xem ả là anh hùng? Tao nói cho mày biết, đây tất cả đều là
một tay Ngô Duẫn Kỳ bày kế, nó chính là muốn mượn đao giết người đấy."
"Ha ha —— giờ thì tốt rồi, Hắc Bò Cạp không còn, nó biến thành người làm ăn nghiêm chỉnh, tiền nó có được đều dựa vào anh em chúng tôi bán mạng có
được, chẳng lẽ chúng tôi dùng một chút tiền của nó cũng quá đáng sao?
Quá đáng cái con mẹ nó?"
Nam Cung Thiến bò tới từ trên mặt đất,
đầu óc cô trống rỗng, cô không thể tin được quá khứ của Ngô Duẫn Kỳ là
như thế, cô cho là —— cho là thật có thể —— tại sao, tại sao phải có quá khứ kia, tại sao phải làm cho cô gặp anh ta.
"Thế nào? Khóc sao? Có phải hay không cảm giác mình đã nhìn lầm Ngô Duẫn Kỳ rồi hả? Nó chắc không dám nói chuyện lúc trước ở trước mặt mày?" Người đàn ông nắm tóc
Nam Cung Thiến lên, nước mắt của cô trượt từ gò má xuống mặt đất.