Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Chương 117: Q.3 - Chương 117: Chọc giận tổng giám đốc không phải là chuyện đùa (2)




- Được lắm, cơn giận này tôi giúp cô dẹp yên, bây giờ sắp trễ rồi, tôi đưa cô đến trường học, mau! - Thẩm Thiên Dật kiên quyết lôi Trần Vũ Tịch đến xe của mình.

Trần Vũ Tịch dừng một chút:

- Thẩm Thiên Dật, như vậy không tốt đâu, còn có bạn anh ở đây, còn là bạn gái anh nữa.

Thẩm Thiên Dật cười một tiếng:

- Tôi không phong lưu giống như Ngạo Dạ Phong, tôi là người rất truyền thống, cô ấy không phải là bạn gái, chỉ đi nhờ xe thôi.

- Đi nhờ xe? - Trần Vũ Tịch kinh ngạc cười nói - Vận khí anh không tệ nha, xe thuận đường cũng có thể kéo đến một mỹ nữ như vậy, số đào hoa không tệ!

Thẩm Thiên Dật ngẩn ra, quay đầu nhìn Trần Vũ Tịch cười nói:

- Xem ra Ngạo Dạ Phong nuôi cô thành một người không có thói quen tốt rồi, chẳng lẽ trai đẹp và phụ nữ đẹp ở chung một chỗ thì nhất định phải là loại quan hệ kia sao? Thật sự chỉ là thuận đường thôi, cô ấy là người của công ty tôi.

Sau khi lên xe, Thẩm Thiên Dật bắt đầu giới thiệu:

- Đây là Lục Giai, đây là Trần Vũ Tịch, học ở trường trung học Anh Hào. - Thẩm Thiên Dật xoay người khỏi động xe, nhưng vẫn không quên bổ sung một câu – Cô ấy là vợ chưa cưới của Ngạo Dạ Phong.

Quả nhiên Lục Giai mang theo vẻ mặt kinh ngạc, quan sát Trần Vũ Tịch một lần nữa.

Trần Vũ Tịch cười cười xấu hổ, tại sao cô phải luôn luôn lấy thân phận là vợ chưa cưới của Ngạo Dạ Phong mới được người khác chú ý?

Thẩm Thiên Dật mang theo nụ cười nhàn nhạt, lái xe tới trường trung học Anh Hào.

Trần Vũ Tịch xuống xe nói cám ơn, lập tức xoay người chạy vào trường học.

Thẩm Thiên Dật nhìn bóng lưng Trần Vũ Tịch, cười cười nhàn nhạt:

- Nhất định Tiểu nha đầu này và Ngạo Dạ Phong cãi nhau ở nhà.

Lục Giai cười một tiếng:

- Anh nói Ngạo Dạ Phong là tổng giám đốc đứng đầu của tập đoàn Ngạo Thế?

Thẩm Thiên Dật vừa quay đầu xe vừa gật đầu một cái.

- Sao anh ta lại có hôn ước với một học sinh trung học? - Lục Giai càng thêm khó hiểu.

- Muốn biết sao? - Thẩm Thiên Dật nhìn Lục Giai một cái, Lục Giai hai mươi mốt tuổi, trẻ tuổi lại có tài năng, sau khi tốt nghiệp đại học tới công ty, trở thành nòng cốt quan trọng của công ty. Ban đầu Thẩm Thiên Dật cũng không chú ý tới cô, cho đến một lần họp vào mấy tháng trước.

Lục Giai công khai bác bỏ quyết định của Thẩm Thiên Dật trước mặt mọi người, ở ngay trước vẻ mặt tức giận nhìn chằm chằm cô gái không biết trời cao đất rộng của anh, phóng khoáng lấy ra một bản kế hoạch được viết ra sau một tháng điều tra thị trường.

Thẩm Thiên Dật dửng dưng nhận lấy kế hoạch của cô, chỉ tùy tiện nhìn mấy tờ, đã thấy được sự tài giỏi và năng lực của cô trong đó, hơn nữa cô gần như đã suy tính đến tất cả các chi tiết. Cũng chính từ ngày đó Thẩm Thiên Dật bắt đầu chú ý đến cô.

Mặc dú mới nhìn ngoài mặt thì không có gì đặc biệt so với các cô gái xinh đẹp khác, nhưng quanh thân cô tản phát ra khí chất lại làm cho anh có loại cảm giác không khỏi muốn đến gần cô.

- Không có gì cả, chuyện này không có gì quan hệ gì với tôi, chỉ nghe rất nhiều nhân viên nữ trong công ty nhắc đến Ngạo Dạ Phong, nói anh là một thiếu gia phong lưu, có điều dù cho như vậy, vẫn có hàng loạt mỹ nữ muốn lên giường với anh ta, có thể nói người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Tôi chỉ tùy tiện thấy tò mò nên nhiều chuyện thôi. - Lục Giai nhàn nhạt nhún vai.

Thẩm Thiên Dật thích cách cô đối với bất cứ chuyện gì cũng lạnh nhạt như vậy, nhất là đối với anh càng không phải là lạnh nhạt bình thường. Anh ở trong ánh mắt cô, hình như không thấy được sự tồn tại của mình. Đây là lần đầu tiên anh thấy trong mắt cô gái khác không có hình ảnh của mình như thế.

Hắn cười nhạt, đem Lục Giai đưa đến công ty sau, hắn quay đầu xe trực tiếp đi ngạo thị tập đoàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.