"Ừ!" Cô gật đầu một cái, không nhìn anh mà cúi đầu nhìn Năm Ngàn Vạn.
Ngạo Dạ Phong gãi gãi đầu, anh không nghĩ tới mình cũng có một ngày mất tự
nhiên như vậy: "Cái đó —— thật ra thì anh cũng muốn
hỏi một chút, mặc dù ban đầu nói chỉ là vì nhiệm vụ, nhưng mà dù sao nói rõ ràng vẫn tốt hơn, loại chuyện như vậy không nói rõ ràng, cũng dễ làm người khác hiểu lầm đúng không."
Nam Cung Thiến không hiểu ngẩng đầu lên nhìn anh: "Anh muốn nói cái gì?"
Ngạo Dạ Phong thật sâu thở dài, anh phát hiện lúc anh xông tới hôn Nam Cung
Thiến thì cảm thấy thoải mái hơn nhiều so với lúc này: "Anh muốn biết em nghĩ như thế nào về chuyện hôn ước." Anh trốn tránh ánh mắt kinh ngạc
của cô.
Hai người trầm mặc đứng trong phòng rất lâu, cuối cùng
Ngạo Dạ Phong cười nhạt một tiếng: "Hay là do anh đã suy nghĩ quá nhiều, thật ra thì em vốn không có nghĩ đến chuyện này đúng không."
"Không, không phải vậy! Em đã nghĩ tới." Nam Cung Thiến cắt ngang lời anh.
Đột nhiên, Ngạo Dạ Phong ngẩng đầu nhìn cô, trong phút chốc anh rất muốn
chạy qua hung hăng ôm lấy cô, nhưng khi thấy cô khẽ cúi đầu, anh biết
thật ra thì cô cũng không đồng ý với hôn ước đó.
Nam Cung Thiến chậm rãi nói: "Thật ra thì, cũng giống như lúc ban đầu, em
vẫn có thích anh, em còn là cảm thấy con người bên trong anh không hề
giống vẻ bề ngoài, bây giờ nhìn lại cảm giác của em đúng." Cô khẽ mỉm
cười, tiếp tục nói: "Chỉ là, cảm giác i‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn thích này
thật ra thì vẫn chưa đạt đến độ nhất định phải kết hôn... thật ra thì —— em cũng không biết tại sao, có thể, cảm giác thích đó giống như yêu mến anh trai mình, em ——"
"Em không cần phải nói gì nữa, anh đã hiểu rồi!" Ngạo Dạ Phong chậm rãi quay mặt đi, xoay người đi tới phía trước
cửa sổ, đốt một điếu thuốc hút.
Nam Cung Thiến không biết nên
giải thích như thế nào, nhưng cô nói là sự thật, cô đối với Ngạo Dạ
Phong không có cảm giác muốn kết hôn hay là yêu thương, thật sự không
có.
Trong phòng lại lâm vào trầm mặc, hồi lâu Ngạo Dạ Phong mới mở miệng nói: "Em thích anh ta sao!"
Nam Cung Thiến khựng lại, nhìn bóng lưng Ngạo Dạ Phong: "Ai?"
"Không nên nói thích, em thương anh ta đúng không?" Ngạo Dạ Phong chậm rãi hút một hơi thuốc, nhàn nhạt nói ra tên của người đó: "Ngô Duẫn Kỳ!"
Mặc dù ở trong mở, ở trong lòng, ở trong đầu, cô không chỉ một lần nghĩ tới tên người này, nhưng khi Ngạo Dạ Phong nói ra ba chữ này, cơ thể Nam
Cung Thiến không khỏi khẽ động, cô cho rằng tất cả đều đã là quá khứ, cô cho rằng trái tim này có thể bình tĩnh lại.
Không nghĩ đến khi cô nghe được cái tên này, cô lại có chút khống chế không được dòng suy nghĩ của mình.
"Sao có thể, làm sao em có thể thích anh ta!" Nam Cung Thiến đang nói...,
cũng đồng thời đang tự hỏi mình, cô hơi cúi đầu, trong đầu không ngừng
lóe ra bóng dáng Ngô Duẫn Kỳ.
"Anh có thể nhìn ra, có thể biết
được vì sao lúc trước anh ta đến tìm em sau đó anh lúc nào cũng muốn nổi giận với em rồi?" Ngạo Dạ Phong xoay người nhìn
chằm chằm Nam Cung Thiến: "Bởi vì anh có thể nhìn ra, trong mắt em tất
cả đều là anh ta, anh còn chưa bao giờ biết được rằng cảm giác ghen tỵ
cũng sẽ làm cho con người ta khó chịu đến như vậy."
Hồi lâu, Nam
Cung Thiến khẽ mỉm cười: "Bất kể là em có thích anh ta hay không, đến
bây giờ cũng không sao cả, dù thế nào đi nữa anh ta sẽ không trở về nữa, cho dù trở về, em nghĩ em cũng sẽ đi bắt anh ta. Có lúc em nghĩ em có
hối hận hay không khi không bắt được anh ta. Không bắt được anh ta, hành động lùng bắt thất bại, nhiệm vụ của em không hoàn thành, ít nhất không vẫn chưa hoàn thành xong. Nhưng em một chút cũng không khó chịu, hiện
tại mới hiểu được, em rất mong anh ta có thể chạy trốn, vĩnh viễn không
cần trở về."