"Ba, con muốn đi mua một ít đồ, người về trước đi. Lát nữa con sẽ về liền!" Nam Cung Thiến nhíu mày.
"Được, vậy con nhớ về sớm một chút." Nam Cung ba nói xong, lại khoát ta với Ngô Duẫn Kỳ, sau đó xoay người đi về, trong đầu vẫn còn nghĩ đến bàn cờ mới vừa rồi.
"Con người ba em không tệ!" Ánh mắt Ngô Duẫn Kỳ chuyển qua người Nam Cung Thiến, khẽ mỉm cười: "Nam Cung Thiến? Nghe không có ý thơ bằng Trần Vũ Tịch, chỉ là cũng rất dễ nghe, tôi cũng có thể gọi em là Thiến Thiến được không?"
Giọng nói dịu dàng, không mang theo bất kỳ sắc thái, giống như đứng ở sau lưng cô chỉ là một người bạn lâu năm, giống như chỉ là tới nơi này thăm hỏi người bạn đã lâu không gặp.
Nhưng cô biết, tất cả đều không giống với giọng nói nhã nhặn của anh, ngược lại càng bình tĩnh thì càng không có bất kỳ dấu hiệu làm trong lòng cô càng hoảng loạn.
"Anh muốn làm gì?" Nam Cung Thiến không có xoay người lạnh lùng hỏi.
Quả nhiên, vừa dứt lời, cô đột nhiên cảm nhận được hôi thở cường đại mang theo lạnh lẽo áp bức ápđến, khiến cô rùng mình ớn lạnh, đến bây giờ cô không có cách nào ở trước mặt Ngô Duẫn Kỳ biểu hiện ra vẻ mặt càng bình tĩnh, anh ta luôn có thể dễ dàng đánh vỡ phòng tuyến kiên cố mà cô cố gắng xây dựng lên, sự phòng ngự của cô không chịu nổi một kích khi ở trước mặt anh.
Anh đi tới phía sau cô, đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc ngắn bên tai cô, ngón tay anh thon dài, xúc cảm lành lạnh, từng chút từng chút làm tan rã lòng cô: "Mới hơn một tháng không gặp, đã trở nên xa lạ rồi sao?" Anh cúi người ở bên tai cô, khẽ cười nói: "Trong một tháng này, rất nhớ em, anh rất muốn gặp Nam Cung Thiến trong truyền thuyết một lần."
Nam Cung Thiến chặt siết nắm đấm, cô không biết mình nên làm gì, cô dùng sức cắn môi dưới để cho mình tỉnh táo lại.
"Em còn muốn bắt tôi sao? Có phải hay không trong một tháng này cũng nhớ đến tôi? Nghĩ tới tôi chạy trốn như thế nào, nghĩ đến sau khi gặp lại tôi thì làm sao bắt tôi trở về lập công lần nữa?"
Không, không phải như vậy , thật sự từng giây từng phút cô đều muốn gặp anh, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới bắt anh trở về, cô muốn cho anh đi, chạy khỏi nơi này vĩnh viễn không trở về. Nhưng trong lòng suy nghĩ những thứ này, trong miệng lại không biết nên nói như thế nào nên lời.
"Nếu biết tôi muốn bắt anh, vì sao còn phải trở lại, đi rồi không phải tốt hơn sao? Từ đó vĩnh viễn biến mất không phải tốt hơn sao?" Nam Cung Thiến nghiến răng nói.
Ngô Duẫn Kỳ nghĩ tới những lời nói này của Nam Cung Thiến, khóe miệng lộ ra ý cười nhạt, xoay người đi tới trước mặt cô, cô cúi đầu không dám nhìn anh, anh nâng cằm cô lên, cô bị buộc ngửa đầu nhìn Ngô Duẫn Kỳ, vẫn là gương mặt quen thuộc, vẫn là nụ cười dịu dàng lạnh nhạt, vẫn còn là cảm giác sợ hãi, không cách nào khống chế thân thể mình run rẩy.
Nam Cung Thiến cười lạnh một tiếng mang theo châm chọc, cô đang cười bản thân mình.
"Em cho rằng tôi sẽ giống như Ngạo Dạ Phong sao, dễ dàng hãy bỏ qua em sao?"
Cặp mắt ửng sáng, ánh mắt đen láy thâm thúy nhìn không ra anh đang nghĩ gì, trống vắng, tịch mịch, không phải không thấy được? Có lẽ, vốn không có gì cả.
Nam Cung Thiến cười, đây mới thật sự là Ngô Duẫn Kỳ, một Ngô Duẫn Kỳ không có bất kỳ che giấu nào, mang theo mối hận sống trên thế giới này.
"Em có biết hay không bởi vì do em mà tôi bị tổn thất rất nhiều ở thành phố K? Dường như tất cả kế hoạch của tôi đã bị bại trong tay em, chưa từng có người phụ nữ nào có thể khiến tôi nóng ruột nóng gan, em làm được rồi đấy!"