Nam Cung Thiến đi ra ngoài, khẽ đóng cửa lại, đi tới hành lang tìm chỗ ngồi rồi ngồi xuống, cầm trong tay tờ danh sách nhập viện, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm vào sàn nhà.
Có lẽ, cô có thể chờ Ngô Duẫn Kỳ trở lại bên cạnh mình, bọn họ có thể yêu nhau, nhưng cô biết Ngô Duẫn Kỳ không thể nào bỏ mặc Sophie. Chỉ cần có Sophie ở đây, bất kể chuyện gì của cô ấy cũng đều đứng thứ nhất.
Về điểm này, Nam Cung Thiến khẳng định, không phải cô đang oán trách, mà cảm thấy Ngô Duẫn Kỳ nên ở bên cạnh Sophie, còn cô là dư thừa.
Sự tồn tại của cô sẽ chỉ làm Ngô Duẫn Kỳ thêm khó khăn mà thôi, anh có rất nhiều việc cần phải hoàn thành, chăm sóc Sophie, quản lý công ty, còn phải bận tâm đến cô. Mà cô lại không làm được gì cả.
Vậy thay vì khổ sở chờ đợi ở đây như vậy, không bằng để lại toàn bộ không cho bọn họ, có lẽ như vậy là tốt nhất!
Nam Cung Thiến cúi đầu nhìn qua thời gian, rất nhanh trời đã rạng sáng rồi!
Người yêu Lễ tình nhân của cô đã qua rồi, cô cười khổ một tiếng, nhưng lần này cô không khóc, mà là thở phào một hơi thật sâu, Sophie không thể không có Ngô Duẫn Kỳ, vì không có anh ấy, cái gì cô ấy cũng không có.
Nhưng cô lại khác, cô còn có người nhà, có đồng đội, có bạn bè, không có Ngô Duẫn Kỳ, một mình cô vẫn có thể tiếp tục làm việc và sống thật tốt, đau lòng thì sao chứ, cũng không chết người được!
Cô hất tay lau sạch nước mắt, lúc nào thì cô biến thành mít ướt như thế, từ nhỏ cha cũng đã nói, quân nhân không thể dễ dàng rơi nước mắt.
Cô là quân nhân, có ý chí cứng như sắt thép, khó khăn gì cũng có thể vượt qua.
Nam Cung Thiến chảy nước mắt, trong lòng lại an ủi mình như vậy một lần nữa, khuyên nhủ mình rằng, cô có thể sống tốt hơn! Nói không chừng sau này có khi còn có thể gặp được người cô thích hơn. Nhất định là vậy!
Cứ như vậy, mặc dù trong lòng cô xoắn xuýt đau đớn, nhưng cũng đã đưa quyết định.
Vào lúc ba giờ sáng, cửa phòng bệnh được nhẹ nhàng mở ra, Ngô Duẫn Kỳ đi ra từ bên trong, từ trên mặt anh có thể nhận thấy anh đã mệt mỏi cả một đêm, thế nhưng vẫn chưa hết chuyện cần giải quyết, anh còn phải đối mặt với cô.
Nam Cung Thiến đứng dậy đi về phía anh, hạ thấp giọng: "Cô ấy như thế nào rồi? Có khỏe không?"
Ngô Duẫn Kỳ gật đầu với cô một cái, nói nhỏ: "Đã ngủ rồi, có lẽ bởi vì lúc trước bị thương, cho nên mới hôn mê bất tỉnh, trên người có một vài vết thương, không có gì đáng ngại."
Nam Cung Thiến gật đầu một cái: "Như vậy rất tốt, đúng rồi, em ở chỗ này chăm sóc cô ấy cũng không sao, anh trở về nghỉ ngơi một chút đi. Xem ra anh cũng mệt mỏi không ít!" Nói xong Nam Cung Thiến quay đầu nhìn vào bên trong phòng bệnh, đột nhiên cảm thấy cánh tay căng thẳng, cơ thể cô ngẩn ra, chờ đến khi phản ứng kịp, Ngô Duẫn Kỳ đã lôi kéo tay cô đi tới ban công cuối hành lang.
Gió đêm thổi vào mái tóc ngắn của cô, có chút lạnh, cô khẽ rụt cổ một cái.
Nam Cung Thiến còn chưa kịp nói chuyện, Ngô Duẫn Kỳ đã ôm cô vào trong lòng, sức lực rất mạnh, giống như muốn đem cả người cô hòa vào cơ thể anh vậy.
Kèm theo gió đêm, giọng nói của anh thật thấp, đầy từ tính vang lên bên tai cô: "Thật xin lỗi, nếu không phải vì chuyện ngày hôm nay, anh cũng sẽ tới tìm em."
Lỗ mũi Nam Cung Thiến đau xót, thiếu chút nữa lại khóc lên, nhưng cô cố nén, không phải đã đưa ra quyết định rồi sao, quyết định từ nay về sau, tất cả tất cả đều là quá khứ, không phải sao.
"Không quan trọng, ai cũng không ngờ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, anh cũng đừng quá tự trách, may mắn là lần này cô ấy không có chuyện gì, về sau coi đây như một bài học cố gắng đừng bao giờ để cô ấy chờ một mình." Nam Cung Thiến nói xong, giọng nói thật bình tĩnh, có lẽ chỉ có như vậy nói nhiều những chuyện không liên quan với bọn họ một chút, nói nhiều đề tài khác một chút, cô mới có thể làm cho tim mình bớt đau, mới không đến mức hít thở không thông, mới có thể nói được ra lời.