Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Chương 47: Q.2 - Chương 47: Cô leo lên giường của tôi lại kẻ cắp kêu bắt trộm (1)




"Cô thật sự thích người khác?" Ngạo Dạ Phong sắc mặt càng đen hơn, không biết vì sao hắn lại để ý cái này. Hương vị nụ hôn ngày đó tựa hồ vẫn còn ở quanh quẩn trên môi, trong lòng hắn không khỏi đem cô biến thành thứ sở hữu của mình, mặc dù hắn cho là đến bây giờ vẫn không nhận thấy được nhưng lúc này vẻ mặt của hắn đã đem tâm tư của mình hầu như thể hiện ra toàn bộ không thể nghi ngờ.

Trần Vũ Tịch dời con ngươi đi chỗ khác, "Ngạo Dạ Phong, tôi cảm thấy được hai ta nên không ai can dự chuyện của ai mới đúng! Đúng như lời lúc trước của anh, tôi còn nhỏ, sớm muộn gì cũng sẽ tự nhiên thích mấy nam nhân khác, không nhất thiết nhất định phải gả cho anh."

"Người đàn ông kia là ai?" Ngạo Dạ Phong lạnh lùng hỏi.

Trần Vũ Tịch cảm thấy không giải thích được, "Tôi nói, không có! Tôi chỉ là nói ra suy nghĩ."

"Xác định chưa?"

"Xác định!" Trần Vũ Tịch hét lớn, nhưng nói xong vẫn cảm thấy có chút chột dạ."Ngạo Dạ Phong anh đây là có ý tứ gì, anh đang ghen?"

Ngạo Dạ Phong sửng sốt, lúc này mới chú ý tới mình có hơi quá, khôi phục tất cả như bình thường, hắn vuốt đầu của cô cười nói, "Cô bé cấm không yêu sớm, tôi là thay ông nội giám sát cô! Tránh cho người thông minh như cô gái nhỏ đây, bị người khác cho một khối kẹo dụ dỗ đi."

Trần Vũ Tịch hất tay Ngạo Dạ Phong, "Ngây thơ!"

Hơn chín giờ tối hôm đó, ông cụ cũng đã đi ngủ, Ngạo Dạ Phong lần nữa dặn dò Trần Vũ Tịch. Cô không được ngủ trước khi có thông báo của hắn, nhất định phải thức ở lầu dưới theo dõi. Ngạo Dạ Phong trở về phòng của mình, bắt đầu tắm, Trần Vũ Tịch từ trong phòng giật mình ôm đệm xuống, đến phòng khách xem ti vi.

Còn không ít suy đoán từ từ vượt qua cái đêm dài này, ai bảo mình có phần nhược điểm rơi vào trong tay Ngạo Dạ Phong rồi.

Thời điểm đi ngang qua đầu bậc thang, Trần Vũ Tịch đem chân từ từ rút lại, nghe Ngạo Dạ Phong ở trong phòng vừa tắm vừa huýt sáo. Cô đột nhiên cảm thấy như vậy vô cùng không công bằng, lúc mình nói thích một người, hắn dựa vào cái gì xen vào ngăn trở.

Dù nói thế nào cô cũng là vị hôn thê của hắn a, thế sao lại có cái bộ dạng này.

Trần Vũ Tịch không khỏi có chút mất mác, coi như là không thích cô, coi như tương lai không thể nào ở cùng nhau, làm như vậy có phải quá là có chút quá mức?

Suy nghĩ một chút cho tới bây giờ cô chưa từng nghiêm túc yêu một người, cũng không biết tình yêu rốt cuộc là có cái dáng vẻ gì, nhưng ít nhất ở trong mắt của cô, tình yêu là thần thánh, là bóng loáng không thể bị vấy bẩn, mà bên cạnh Ngạo Dạ Phong nhiều phụ nữ như vậy, một chút khó khăn nhỏ nhất cũng không cùng tình yêu có liên quan?

Trần Vũ Tịch ôm tư tưởng tò mò đi tới phòng của Ngạo Dạ Phong, cửa phòng không có khóa, Trần Vũ Tịch đẩy cửa đi vào.

Hắn đang tắm, trên bàn đã chuẩn bị xong biện pháp (bảo vệ), còn có nước hoa!

Trần Vũ Tịch hít một hơi thật sâu, đi tới cửa phòng tắm, do dự hồi lâu mới giơ tay lên gõ cửa.

"Người nào?" Ngạo Dạ Phong đang tắm nhất thời sửng sốt, lẽ ra lúc này người mà hắn hẹn sẽ chưa tới."Cô bé?"

"Ừ, là tôi!" Trần Vũ Tịch ở bên ngoài lên tiếng.

"Cô không đi xuống dưới theo dõi, tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ. . . . . ."

"Ngạo Dạ Phong. . . . . ." Trần Vũ Tịch cắt đứt lời nói của Ngạo Dạ Phong, hắn chú ý đến biến hóa giọng nói của cô, "Thế nào?"

"Có vấn đề muốn hỏi anh một chút, chỉ là đơn thuần tò mò, có điều nếu anh không muốn trả lời, có thể không nói!" Trần Vũ Tịch thản nhiên nói.

Ngạo Dạ Phong tắt vòi sen đi, đứng tại chỗ nhìn chằm chằm cửa, "Vấn đề gì?"

Trần Vũ Tịch hơi cúi đầu, mặc dù đều là thầm mến, nhưng mỗi một lần đều là thật lòng thích, mặc dù lần thứ nhất không có nói ra em thích anh, nhưng mỗi lần cô đều nghiêm túc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.