Sau khi Trần Vũ Tịch rời khỏi tập đoàn Ngạo Thế, đi tới trường học, xông vào phòng làm việc của Đường Dật, hắn đang bị một đám học sinh vây quanh, giống như là đang tạm biệt. Trần Vũ Tịch cúi đầu, đều do cô, nếu như không phải là vì cô, lúc này Đường Dật sẽ không phải rời đi.
Trần Vũ Tịch cười khổ một tiếng, mộng tốt cỡ nào, cô đã tự đan cho mình một cái mộng có biết bao nhiêu là xinh đẹp, lại hoàn toàn bỏ quên thực tế.
Đường Dật thấy Trần Vũ Tịch, làm cho các học trò khác rời đi, sau đó vẫy tay để cô đi tới.
Trần Vũ Tịch không nhịn được khóc òa lên, "Thật xin lỗi, thầy Đường, nguyên nhân đều là do em, đều là vì em nên thầy mới bị trường học điều đi. Em không phải cố ý, em thật sự là không cố ý ."
Đường Dật từ nhà trường đã biết được phần nào nguyên do, hắn chỉ là nhìn Vũ Tịch khẽ mỉm cười, "Đừng khóc, thầy không có trách em, hơn nữa thầy ưu tú như vậy, tới chỗ nào cũng có thể tìm được một công việc rất tốt mà. Coi như rời khỏi Anh Hào cũng còn rất nhiều những trường học quý tộc khác, coi như vào không được trường học quý tộc thì còn có trung học bình thường!"
Đường Dật càng dịu dàng như vậy đối với cô, Trần Vũ Tịch khóc càng lợi hại.
"Thầy Đường thầy thật sự muốn rời khỏi nơi này sao?"
Đường Dật khẽ mỉm cười, "Dĩ nhiên, trường học đã ra thông báo, xem như không muốn đi cũng phải đi!"
Tại sao có thể như vậy, Trần Vũ Tịch dùng sức siết bàn tay nhỏ bé, "Thầy Đường, thầy có thể không đi ngay được không, thầy chờ một chút, em muốn giúp thầy ở lại, nói không chừng còn có thể làm được gì đó."
Gương mặt Đường Dật như cũ nở nụ cười, không có chút nào muốn trách cứ ý của cô, "Vũ Tịch, em ngồi xuống, thầy có mấy lời muốn nói với em."
Trần Vũ Tịch sửng lại một chút, ngồi xuống bên cạnh Đường Dật, mang theo nước mắt nhìn hắn, Đường Dật đưa cho cô một chiếc khăn tay, đợi cô lau khô nước mắt mới chậm rãi nói.
"Em biết không, lúc ở trung học thầy thích cô giáo dạy tiếng Anh lớp thầy, cô ấy là một người vô cùng dịu dàng, lại trẻ tuổi xinh đẹp, rất nhiều nam sinh cũng thích cô, khi đó thầy ảo tưởng, tương lai nhất định có cơ hội có thể cùng cô chung sống ở một chỗ, giống như người yêu vậy, trải qua Valentine, qua lễ Giáng Sinh, cùng nhau nắm tay tản bộ. Vì cô ấy, thầy cự tuyệt tất cả các nữ sinh thổ lộ với thầy, nhưng thậm chí đến cuối cùng thầy còn chưa nói cho cô ấy biết, thầy thích cô ấy, chỉ nhìn cô ấy gả cho một người đàn ông khác."
Trần Vũ Tịch lẳng lặng nhìn khuôn mặt Đường Dật dịu dàng, thì ra hắn cũng đã từng như vậy.
Đường Dật tiếp tục nói, "Khi đó thầy cho là thầy sẽ suy sụp mất, sẽ thấy mất mác, nhưng cuối cùng không có gì xảy ra cả, thầy nhìn cô ấy và người cô ấy yêu cùng chung sống, nhìn cô ấy cười hạnh phúc, khi đó trong lòng của thầy tràn đầy sự chúc phúc, thật lòng chúc phúc! Bởi vì thầy biết thầy và cô ấy căn bản không cùng một thế giới, hơn nữa thầy tin tưởng, trong thế giới của thầy nhất định có một người đang nơi nào đó chờ thầy. Sau này, thầy thích một người, lần này thầy lớn tiếng nói cho cô ấy biết, thầy thích cô ấy!"
Trần Vũ Tịch căng thẳng trong lòng, "Vậy. . . . . . Cô ấy đồng ý sao?"
Đường Dật khẽ mỉm cười, gật đầu một cái, "Cô ấy nói, cô ấy luôn chờ đợi thầy nói những lời này."
Trần Vũ Tịch cúi đầu, trong lòng không khỏi có chút mất mác, cô gái kia thật hạnh phúc, cô chờ được đến khi người trong lòng mình nói với cô ấy, anh thích em!
"Sau khi hai người bọn thầy ở chung một chỗ, thầy mới phát hiện, thật ra thì thầy đã cho rằng thích căn bản là thoát ra ngoài thực tế, khi em chân chính muốn cùng người trong lòng sống cùng, em sẽ phát hiện, trong tình yêu không chỉ có lãng mạn, còn có trách nhiệm, thích một người có thể rất đơn giản, nhưng yêu một người sẽ rất khó khăn."