Biểu cảm như vậy của anh làm cho lòng Nam Cung Thiến đau một chút, nhưng mà bây giờ không phải là lúc để nói đến chuyện này.
“Ngô Duẫn Kỳ, em ——”
“Anh ta không ở chỗ của anh, nếu như em muốn đi tìm anh ta, vậy thì em đến nhầm chỗ rồi.” Ngô Duẫn Kỳ xoay người đi vào bên trong biệt thự, nếu như Ngạo Dạ Phong thật sự có ở trong này, anh nhất định sẽ tiến lên một đao giết chết anh ta, tuyệt đối sẽ như vậy.
“Ngô Duẫn Kỳ!” Nam Cung Thiến tiến lên một bước, bắt lấy cánh tay của anh, Ngô Duẫn Kỳ đột nhiên dừng lại, die n da n le qu y do n nhưng không quay đầu lại nhìn cô: “Em tới đây chỉ là để nói chuyện này thôi sao? Nói xong chưa?”
“Thực xin lỗi!” Nam Cung Thiến không muốn nhớ đến anh, không muốn đề cập đến anh, nên không có biện pháp nào khác ngoài trốn tránh.
“Vì sao không giữ đúng lời hứa? Em quên là lúc em đi em đã nói cái gì với anh sao? Hay là ngay từ đầu em đã có ý định muốn lừa gạt anh?”
“Em không phải là không muốn giữ lời hứa, chỉ là em cảm thấy ——” Nam Cung Thiến không biết nên nói cái gì, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
“Chỉ là cảm thấy cái gì?” Ngô Duẫn Kỳ đột nhiên xoay người nắm lấy bả vai của cô, hung hăng nhìn chằm chằm vào cô: “Lúc nào em cũng chỉ lo lắng cho cảm nhận của chính mình, nhưng em có bao giờ nghĩ tới cảm nhận của anh không? Là em không hiểu rõ ý tứ của anh hay là thật sự ngốc như vậy? Em không hiểu trong lòng anh nghĩ như thế nào sao?” Ngô Duẫn Kỳ giận dữ hét cô.
“Anh cảm thấy, những chuyện anh đã làm so với lời nói còn thuyết phục hơn, anh nghĩ rằng em sẽ hiểu, nhưng kết quả là em đối xử với anh như thế nào? Vì sao? Vì sao ngay cả một cuộc điện thoại cũng không gọi?” Ngô Duẫn Kỳ dùng sức lắc bả vai của Nam Cung Thiến: “Em có biết mấy ngày nay anh đã trải qua như thế nào không? Anh cho rằng những ngày tháng trước kia là khó khăn nhất, nhưng mà khi không có em, anh mới phát hiện ra đây mới là thống khổ nhất. Có phải là do anh không nói gì, cho nên em mới không hiểu không? Vậy bây giờ anh nói cho em biết, Nam Cung Thiến, anh yêu em! Ngô Duẫn Kỳ yêu em, anh muốn em ở lại bên cạnh anh, Anh nhớ em, nhớ em, nhớ em ——”
Ngô Duẫn Kỳ ôm Nam Cung Thiến đang rưng rưng nước mắt vào lòng, anh đã từng nghĩ nếu gặp lại cô, d.đ.l.q.đ anh nhất định sẽ tức giận, nhất định sẽ trừng phạt cô, nhưng mà bây giờ anh mới phát hiện ra, ngoại trừ đau lòng ngoại trừ muốn ôm cô, yêu cô, cái gì anh cũng không làm được.
Nam Cung Thiến chậm rãi vòng tay qua eo Ngô Duẫn Kỳ, dùng sức ôm anh, nước mắt đã không thể nào khống chế được, cô vùi mặt vào bờ vai của anh, mặc dù âm thanh rất thấp, nhưng vẫn rất rõ ràng, mỗi một tiếng đều đánh vào lòng anh, rung động anh.
“Em rất nhớ anh, anh không biết em đã muốn trở về tìm anh cỡ nào đâu, em đã cho rằng em có thể buông tay, em đã cho rằng em có thể làm được, nhưng mà khi em tìm được một lý do để trở lại, em đã rất muốn ngay lập tức bay đến bên cạnh anh.”
Ngô Duẫn Kỳ hôn lên mái tóc ngắn của cô: “Anh còn muốn nghe nữa.”
Nam Cung Thiến chảy nước mắt, mặc kệ, không để ý, cô đã không thể nào chú ý nhiều đến những thứ khác nữa rồi, nếu như cô bị trừng phạt khi làm như thế này, vậy thì cứ việc trừng phạt đi.
“Em nhớ anh, em rất nhớ anh, mỗi giây mỗi phút đều nhớ anh, em đã cố hết sức, nhưng mà vẫn nhớ anh. Ngô Duẫn Kỳ, anh là trứng thối, đều tại anh, vì sao anh muốn em yêu anh, nếu như không yêu anh như lời anh nói, em cũng sẽ không thống khổ như vậy, đồ khốn nạn!”
Một Ngô Duẫn Kỳ chưa bao giờ rơi một giọt nước mắt, thế nhưng đôi mắt vào một khắc đó lại ươn ướt, anh đã không còn nhớ đến bất kì cái gì xung quanh nữa, chỉ muốn gắt gao ôm lấy cô, cả đời này cũng không muốn buông ra.
Nam Cung Thiến xuyên qua bả vai Ngô Duẫn Kỳ, nhìn thấy Sophie đi ra từ bên trong biệt thự, vẻ mặt cô ta lạnh nhạt, biểu cảm khác hoàn toàn so với lúc Nam Cung Thiến rời đi.