Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Chương 44: Q.2 - Chương 44: Mình không có lòng tốt, còn không cho người khác thiện lương (3)




Trời ạ, học sinh nơi này thật đúng là lợi hại, chỉ cần nói học buồn bực là giáo viên có thể bị điều đi. Quả nhiên trường học quý tộc học sinh cũng không tầm thường. Không trách được có một số học sinh hoành hành ngang ngược như vậy, đều là bị trường học nuông chiều thành ra.

Lại nói, đều là những học sinh có tiền kia tài trợ trường học, tất nhiên là muốn nghe lời người ta .

Lúc Trần Vũ Tịch rời khỏi trường học, vẫn không quên gọi cho Ngạo Dạ Phong một cú điện thoại, nói cho hắn biết hôm nay tự mình về nhà, Ngạo Dạ Phong chuyện gì hỏi cũng không hỏi, đáp một tiếng liền ngắt điện thoại.

Để cho cô loại cảm giác cực kỳ có được không để ý tới .

Đi tới bệnh viện, Trần Vũ Tịch nhất thời bị tình cảnh trước mắt làm cho kinh hãi sửng sốt, Ngô kỳ nói thật đúng, người thăm bệnh cơ hồ chứa đầy cả căn phòng, hơn nữa đều là nữ sinh trong trường học, cũng có mấy nam sinh chỉ là đứng phía bên ngoài.

Trần Vũ Tịch bất đắc dĩ thở dài, xem ra cùng Đường Dật ở một chỗ nói một tiếng sinh nhật vui vẻ thì không được rồi.

Cô sờ sờ trên người mình cái quà tặng nhỏ đó, chỉ có thể đợi đến hôm nào có cơ hội đưa cho hắn.

"Vũ Tịch, em cũng tới rồi."

Trần Vũ Tịch không nghĩ tới cô đang đứng ở cửa phòng, thế nhưng cũng có thể bị Đường Dật thấy, nhất thời cảm thấy có mấy mũi tên lén bắn về phía mình, Trần Vũ Tịch khẽ mỉm cười, đi về phía trước, "Thầy Đường, nghe nói thầy bị thương, cho nên em tới thăm một chút, không có việc gì là tốt!"

Đường Dật cười một tiếng, sau đó làm như các học sinh khác đi ra ngoài, Trần Vũ Tịch nghĩ muốn xoay người đi, lại bị Đường Dật gọi lại lần nữa.

Trần Vũ Tịch không thích nhất là lúc này, trở thành tiêu điểm của mọi người.

Trần Vũ Tịch lúc xoay người, kéo Ngô kỳ lại cứng rắn giữ cho cô ấy và bản thân cùng nhau thân thiết trở lại.

Chờ sau khi tất cả mọi người rời đi, Trần Vũ Tịch mới mở miệng hỏi, "Thầy Đường người không sao chứ?"

Đường Dật mê người cười một tiếng, "Không có việc gì, chỉ là trẹo chân rồi, có thể phải ở trong bệnh viện ở vài ngày."

Mưa Tịch oh một tiếng, nhưng không biết nên nói gì, nếu như là cùng bạn học cũ gặp mặt, cô có thể nói không hết chuyện, nhưng thân phận cô bây giờ là học sinh của hắn, thật không biết nên chọn cái gì để nói mới thích hợp.

Đang lúc Trần Vũ Tịch do dự có nên đem quà tặng của mình lấy ra hay không thì thấy Ngô kỳ một bên liền sớm chuẩn bị tốt quà tặng đưa tới.

"Thầy Đường, sinh nhật vui vẻ!"

Đường Dật cười nhận lấy quà tặng của Ngô kỳ , "Còn chuẩn bị quà tặng, cám ơn! Là cái gì?"

"Mở ra xem một chút là biết!" Nhìn Đường Dật vui vẻ mở quà tặng của Ngô kỳ ra, Trần Vũ Tịch khẽ thở dài, quả nhiên cho đến bây giờ vẫn không có dũng khí.

Thời điểm mở ra, Trần Vũ Tịch thấy Ngô kỳ thế nhưng lại cùng cô mua một cái kẹp cravate giống nhau như đúc cho Đường Dật.

Lần này cô càng không có dũng khí lấy ra rồi.

Ngô kỳ cười quay đầu nhìn Trần Vũ Tịch, "Mưa Tịch, cậu cũng có chuẩn bị quà tặng cho thầy Đường mà, cũng đừng nói cậu không biết hôm nay là sinh nhật thầy Đường a! Mau lấy ra."

Trần Vũ Tịch sửng sốt, đem quà tặng trong túi xách cố nhét vào, "Không có, tớ không biết sinh nhật của thầy!"

Thật ra thì ngay từ năm năm trước, cô đã nhớ hôm nay là sinh nhật của hắn rồi.

Ngô kỳ có chút kỳ quái, một tuần trước mọi người đã truyền nhau ngày sinh nhật của thầy Đường, sao cô lại không biết?

Đường Dật cũng ngây cả người, chỉ là ngay sau đó liền cười, "Không sao, Vũ Tịch vừa mới tới không bao lâu, hơn nữa trường học vốn là không yêu cầu học sinh mừng sinh nhật giáo viên."

Ngô kỳ cười một tiếng cũng không suy nghĩ nhiều.

Lại hàn huyên một lúc sau, hai người mới rời đi.

Ngô kỳ được xe riêng của nhà đón, vốn nói là muốn đưa Trần Vũ Tịch một đoạn, nhưng cô nói muốn tự mình bắt xe trở về, cũng không nói gì nhiều nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.