Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Chương 53: Q.2 - Chương 53: Mở rộng nội tâm (5)




Hắn nhíu mày một cái, không thể tưởng tượng nổi nhìn Trần Vũ Tịch, "Cô muốn đến công ty của tôi?"

"Có vấn đề sao? Anh yên tâm tôi bảo đảm không quấy rầy công việc của anh, anh có thể xem tôi là không khí, tôi chỉ là tùy tiện thăm thú." Trần Vũ Tịch cười hì hì nói, nếu như không phải là có việc cầu xin hắn, cô cảm giác hẳn sẽ không nói chuyện như vậy với Ngạo Dạ Phong.

Lại nói, nói chuyện gì cũng rất có mùi vị thành thục của Trần Vũ Tịch, lúc này giả bộ bày ra một bộ dáng vẻ thật ngây thơ khờ dại, Ngạo Dạ Phong thật đúng là nhìn không quen.

"Không được!" Hắn một tiếng cự tuyệt, phải biết, chủ nhật trong công ty chuyện tình cũng không phải nhiều, mà hắn cứ theo lẽ thường muốn đến công ty là muốn tụ họp với đám bạn bè của hắn, mang theo Trần Vũ Tịch, đó không phải là sẽ bị những người khác cười nhạo chết sao.

"Tại sao không được, trong công ty anh có phải có cái gì bí mật không muốn cho tôi biết sao? Còn lo lắng tôi bắt được cái nhược điểm gì cảu anh, anh lo lắng?" Trần Vũ Tịch đoán nói.

"Tôi nói không được thì không được, cô chính là từ bỏ đi. Ngoan ngoãn ở nhà chăm sóc ông nội." Nói xong Ngạo Dạ Phong liền đi.

Sau lưng lại bị ông nội đã nghe được bọn họ nói chuyện gọi lại.

"Dạ Phong, nếu Vũ Tịch muốn đi, cháu hãy mang nó đi vòng vòng, sau này nó làm cháu dâu Ngạo gia chúng ta, sớm muộn cũng muốn làm quen chuyện tình trong công ty, vừa đúng hiện tại để cho nó đi tìm hiểu một chút cũng tốt."

"Ông nôi, cháu là đi làm việc, không phải đi chơi, mang theo cô nàng này làm việc thế nào." Ngạo Dạ Phong cau mày, kể từ sau khi cái cô Trần Vũ Tịch này đến, Ông cụ Ngạo cơ hồ đối với cô muốn gì được đó, chuyện gì cũng theo ý cô ta.

"Tôi thề, tuyệt đối không quấy rầy công việc của anh, thậm chí có thể không xuất hiện trước mặt anh." Trần Vũ Tịch ngón giữa cùng ngón trỏ khép lại, hướng lên trời thề nói.

Nhìn sắc mặt ông cụ Ngạo, nhìn lại Trần Vũ Tịch một chút, Ngạo Dạ Phong lần nữa cau mày, hít một hơi thật sâu, "Đi thôi!" Ngay sau đó xoay người đi tới xe.

Trần Vũ Tịch quay đầu lại nhìn ông cụ Ngạo nháy mắt, một già một trẻ, giống như là đã bày ra kế hoạch tốt một dạng, ông cụ nhìn Trần Vũ Tịch làm ra một dấu tay OK đáng yêu, nhìn hai người kia rời khỏi Ngạo gia, đi tới công ty.

Kể từ khi con trai qua đời, ông cụ Ngạo luôn cô đơn độc nuôi dưỡng Ngạo Dạ Phong, trong nhà này trừ hai người bọn họ ra, có rất ít người, mà Ngạo Dạ Phong cũng thường không về nhà, lão già ông đây ở nhà một mình, thường cảm thấy rất cô độc.

Sau khi Trần Vũ Tịch đến, cô như ánh mặt trời, cô thoải má I vô tư, mỗi lần đều khiến ông cụ vui vẻ cười to, trong khoảng thời gian này tinh thần ông cụ so với trước kia đã khá hơn nhiều, hơn nữa nhìn bộ dạng giữa Trần Vũ Tịch và Ngạo Dạ Phong cãi nhau ầm ĩ, làm ông đột nhiên cảm thấy, cái nhà này có sức sống, có hi vọng. (thấy hơi tội cho ông cụ)

Mới thắt dây an toàn, Ngạo Dạ Phong liền mang gương mặt nặng nề, lạnh lùng nói, "Một lát đến công ty, bất kể gặp phải người nào, bớt nói, có chuyện gì thì để tôi trực tiếp trả lời. Có nghe hay không?"

Trần Vũ Tịch dừng lại, nhìn Ngạo Dạ Phong, "Anh lo lắng chuyện tôi sẽ nói ra tôi là vị hôn thê của anh à? Anh yên tâm, tôi rất kín miệng, tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói ra." Vì để thể hiện cho Ngạo Dạ Phong thấy, để có thể đến công ty hắn điều tra một chuyến, Trần Vũ Tịch lấy tay mình ngoài miệng làm một động tác kéo lên.

Ngạo Dạ Phong bất đắc dĩ lắc đầu, nổ máy xe đến công ty.

Trần Vũ Tịch đi theo bên cạnh Ngạo Dạ Phong, đi vào cao ốc tập đoàn Ngạo thế, cô thế nào cũng không nghĩ đến tập đoàn Ngạo thế sẽ lớn như vậy, cô nhìn chằm chằm người đi ở trước mặt mình, người chung quanh ở đây nhìn thấy hắn đều không ngừng chào hỏi, mà hắn chẳng qua chỉ gật đầu một cái coi như đáp lễ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.