Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Chương 34: Q.1 - Chương 34: Nuôi cháu trai lớn bằng gì? (4)




Trần Vũ Tịch thở dài, lần này lại để cho tên kia chạy thoát.

"Vũ Tịch tới đây ăn cơm trưa!" Bên trong phòng khách ông cụ gọi cô một tiếng.

"Dạ ông nội, cháu đi thay đồ xong sẽ đến ngay."

Thay xong quần áo, Trần Vũ Tịch ủ rũ cúi đầu đi tới trước bàn ăn ngồi xuống. Nhìn Trần Vũ Tịch không muốn ăn, ông cụ tựa đầu nói, "Ông nói Vũ Tịch, vừa rồi không phải là thua?"

Trần Vũ Tịch nhíu mày, chép miệng, "Ông nội, ông đều thấy được, còn hỏi cháu, cái người cháu trai kia nuôi lớn bằng gì vậy, sao lại khó đối phó như vậy." Nhớ tới vừa rồi lại bị Ngạo Dạ Phong chiếm tiện nghi, Trần Vũ Tịch không nhịn được tức giận, gương mặt ửng đỏ, hắn tại sao cướp đi nụ hôn đầu của người ta, lần thứ nhất còn chưa đủ.

Nghe được lời Trần Vũ Tịch nói, ông cụ một chút cũng không có mất hứng, ngược lại cười lớn, "Nói khó đối phó là được rồi, nhìn Dạ Phong lớn lên, ông còn chưa từng gặp qua ai có thể bắt lấy nó, về sau cháu cần phải thêm chút sức a!"

Trần Vũ Tịch chỉ lắc đầu thở dài, thật sự không ó nhiều cơ hội như vậy!

Vì cho Trần Vũ Tịch khuyến khích, ông cụ thần bí hề hề nói với cô, "ông biết rõ Dạ Phong có một nhược điểm, cháu đi đối phó nó, tuyệt đối linh nghiệm."

Nghe ông cụ nói như thế, tinh thần Trần Vũ Tịch nhất thời tỉnh táo, một già một trẻ nhất thời tiến đến cùng một chỗ, hai cái đầu dường như muốn đụng vào nhau.

"Là nhược điểm gì ạ?" Trần Vũ Tịch trợn to mắt nhìn chằm chằm ông cụ.

"Dạ Phong sợ xem phim kịnh dị, càng kinh khủng càng sợ."

Nghe xong lời của ông cụ, Trần Vũ Tịch ngồi ngay ngắn người lại, có chút khó xử cau chân mày, "Đây coi như là nhược điểm ạ?"

"Nhất là đi rạp chiếu phim xem, nhiều người nó chạy không thoát, không xem cũng phải xem, cháu không phải muốn hành hạ nó sao?" Ông cụ khác thường khẳng định.

Hành hạ Ngạo Dạ Phong, Trần Vũ Tịch dĩ nhiên muốn rồi, chỉ là, "Ông nội, cháu ~ cháu cũng không dám xem!"

Ông cụ nhất thời ngây người, chỉ là sau đó cười một tiếng, "Ông nội có một loại pháp bảo, có thể bảo đảm cháu lúc xem phim kịnh dị sẽ không sợ."

"Có thật không? Là cái gì?"

"Cháu chờ, ông nội cho ngươi đi lấy!" Nói xong, ông cụ đứng dậy trở về phòng của mình, rất nhanh lại ra ngoài, trong tay giống như cầm thứ gì, Trần Vũ Tịch vui vẻ chạy tới, lại nhìn đến trên tay ông cụ cầm hai miếng bông.

"Đây coi là cái gì ạ?" Trần Vũ Tịch không khỏi có chút thất vọng.

"Cái này có thể có sử dụng đấy, nha đầu!" Ông cụ trịnh trọng nói, "Xem phim, đơn giản đúng là nghe và nhìn, cháu dùng hai thứ này nhét vào trong lỗ tai, không nghe được thanh âm, lúc kinh khủng nhắm mắt lại, cháu còn sợ hãi cái gì?"

Nghe ông cụ nói như thế, Trần Vũ Tịch cũng cảm thấy có lý, đến lúc đó Ngạo Dạ Phong không nhìn cũng phải nhìn.

Nghĩ tới dáng vẻ sợ hãi của Ngạo Dạ Phong, Trần Vũ Tịch liền không nhịn được buồn cười ra tiếng.

Nhìn Trần Vũ Tịch đồng ý, ông cụ cười một tiếng, "Cháu chờ chút, ông sai người mua cho cháu vé xem phim!"

Trần Vũ Tịch hăng hái gật đầu, sau đó cùng với ông cụ đi ăn cơm.

Ngày này, Ngạo Dạ Phong vừa mới chuẩn bị tan việc nhận được điện thoại của ông cụ, nói hắn đi rạp chiếu phim gặp mặt một người. Ngạo Dạ Phong còn chưa hỏi là chuyện gì, ông cụ bên kia liền cắt điện thoại rồi, sau đó thư ký liền đem vé xem phim đưa tới.

Ngạo Dạ Phong thật tò mò, ông nội sẽ cho hắn gặp ai.

Cũng không có suy nghĩ nhiều liền đi, nhưng đợi đến khi Ngạo Dạ Phong đến rạp chiếu phim, phát hiện Trần Vũ Tịch ôm một túi Popcorn ngồi vừa chờ vừa ăn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.