Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Chương 210: Q.3 - Chương 210: Sự dịu dàng của anh là một cạm bẫy (1)




Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, không chút nào để ý đến lời nói của Nam Cung Thiến:"Em chính là muốn bắt anh trở về?"

Nam Cung Thiến nhìn anh, đã có lúc cô từng nghĩ tới việc từ bỏ, cô thừa nhận đã có lúc, cô bị sự dịu dàng của anh đả động, thiếu chút nữa đã bị trầm mê vào đó. Nhưng khi từ miệng Lưu Vũ cô biết được những chuyện Ngô Duẫn Kỳ đã làm, cô giống như bị hắt một gáo nước lạnh, lập tức thanh tỉnh lại, thế giới này phải công bằng, người làm sai chuyện nhất định phải bị trừng phạt.

"Đúng vậy!" Cô trả lời một cách khẳng định: "Anh là người của Hắc Bò Cạp, vốn nên bị giống Ngô Hạo Thiên, nhưng lại chạy thoát. Nếu như bỏ qua cho anh, tôi không biết nên giao phó như thế nào với những người cảnh sát đã bị chết trong tay Hắc Bò Cạp."

"Nếu như mà tôi muốn phản kháng thì sao?" Ngô Duẫn Kỳ và Nam Cung Thiến bốn mắt nhìn nhau, bộ dạng không có chút tức giận.

Nam Cung Thiến quay đầu không nhìn anh, lẳng lặng suy nghĩ những lời này của anh: "Tốt nhất là anh nên chọn để tôi rời khỏi đây, nếu không môt khi bị tôi bắt được, làm anh không có ngày trở mình."

"Vậy thì không chắc à!" Ngô Duẫn Kỳ mỉm cười nói.

Nam Cung Thiến hừ nhẹ một tiếng: "Không tin thì thử xem, anh có thể xem thường tôi, nhưng đừng đánh giá quá cao mình. Là người, cũng sẽ có chỗ sơ hở, chỉ là vấn đề thời gian thôi."

Ngô Duẫn Kỳ cúi người bên tai cô, khe khẽ cắn lên trên lỗ tai cô, một dòng cảm giác tê liệt truyền khắp toàn thân, Nam Cung Thiến nhất thời quay mặt sang bên cạnh, Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, phản ứng sinh lý của con người ta có lúc không bị khống chế bởi lý trí, anh biết đây là chỗ mẫn cảm nhất của cô.

Anh cố ý phun khí nóng bên tai cô: "Chỗ sơ hở của tôi chính là em, nếu như em nguyện ý lấy lòng tôi thì..., em sẽ nhìn rõ ràng hơn."

"Ngô Duẫn Kỳ!" Nam Cung Thiến cắn răng quay đầu nhìn anh, nhưng không đợi mở miệng, đã bị anh khóa môi, Nam Cung Thiến dùng sức đẩy anh ra, lại bị anh nắm chặt hơn, anh tiến vào lãnh địa của cô, xâm chiếm tất cả của cô, so với trước kia càng mãnh liệt hơn, càng điên cuồng hơn.

Anh vốn là không muốn làm như vậy, bởi vì thân thể cô vừa khỏe, nhưng chính vì nét mặt mới vừa rồi của cô, khiến anh muốn trừng phạt cô gái cứng đầu này một chút.

Nam Cung Thiến bị Ngô Duẫn Kỳ ôm đến bên giường, đè cô dưới người.

"Buông tôi ra!" Nam Cung Thiến giận hô to.

"Từ trước đến nay không có phản kháng? Giờ sao nào? Là anh làm em không không thoải mái, hay là không thỏa mãn được em?" Ngô Duẫn Kỳ cười nhìn người phía dưới, ánh mắt càng ngày càng trở nên lạnh lẽo.

Nam Cung Thiến càng giãy dụa, tay Ngô Duẫn Kỳ càng ra sức hơn, bàn tay phủ trên người cô càng thêm không chút lưu tình.

Bàn tay Ngô Duẫn Kỳ xé rách quần áo trên người cô, từ thân thể của cô đi xuống, Nam Cung Thiến đột nhiên nhíu mày, cắn môi dưới, nhất thời sắc mặt trở nên tái nhợt.

Ngô Duẫn Kỳ ngẩn người, dừng động tác trong tay lại.

Nam Cung Thiến không có lên tiếng, thở mạnh, cắn răng hung hăng nhìn chằm chằm Ngô Duẫn Kỳ.

"Đụng phải vết thương của em rồi sao?" Ngô Duẫn Kỳ cau mày, Nam Cung Thiến không có lên tiếng chỉ nhìn anh.

Ngô Duẫn Kỳ cười lạnh một tiếng, lật người nằm bên người cô, mắt thẳng tắp nhìn trần nhà, sau đó lại nghiêng người từ phía sau ôm chặt cô, Ngô Duẫn Kỳ dán sát mặt trên lưng Nam Cung Thiến, đôi tay vòng chắc hông của cô, cô chỉ hơi động một chút thì anh sẽ ôm cô càng chặt hơn.

Kể từ sau khi bọn họ có lần đầu tiên, mỗi ngày vào buổi tối, Ngô Duẫn Kỳ cũng sẽ ôm cô ngủ như vậy, cho đến sau này, không có Nam Cung Thiến thì anh bị mất ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.