Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Chương 131: Q.3 - Chương 131: Thì ra anh cũng biết cười (4)




Nhưng sau khi đi vào, Trần Vũ Tịch nhất thời ngẩn ra, nhìn một ít nhãn ghi con số kinh người. Với ba ngàn đồng của cô đúng là muốn một con chó mới sinh ở chỗ này cũng có chút khó khăn.

Trần Vũ Tịch vừa ý một con chó săn, nghe nói chó như vậy khá hung dữ mạnh mẽ, hơn nữa nhìn bộ dạng của nó lúc đứng lên sắp cao bằng Trần Vũ Tịch rồi, vô cùng thích hợp. truyện chuyển ngữ ở diễn đàn lê.quý.đôn Lông con chó ngoài ở trên bốn chân và dưới cằm có một ít màu vàng nhạt thì những chỗ khác đều là lông màu đen sáng bóng rõ ràng.

Được người của của hàng bán vật nuôi chăm sóc vô cùng tốt, nhìn hai mắt to thực là một bộ dáng vẻ hung thần dữ tợn truyện được cập nhật chương mới nhanh nhất ở diễn đàn lê_quý_đôn, đăng ở bất kỳ đâu cũng là ăn cắp, hãy tôn trọng người dịch bằng cách đọc truyện tại nguồn và tuyệt đối không ủng hộ những kẻ ăn cắp.

Từ nhỏ Trần Vũ Tịch đã không sợ chó cho nên với chó thế này cô rất thích.

Trần Vũ Tịch ngồi xổm xuống ở bên cạnh lồng chó tìm được bảng đề giá, mười. . . . . . mười hai vạn?

Thấy cái giá tiền này, Trần Vũ Tịch thiếu chút nữa tức đến ngất đi. Không phải là một con chó sao, sao có thể đáng nhiều tiền như vậy?

- Tiểu thư, ngài muốn con chó này sao? - Nhân viên phục vụ trong cửa hàng thấy Trần Vũ Tịch vẫn ở đây mà nhìn, đi tới phía cô - Con chó này là chó săn thuần chủng, trải qua huấn luyện rất hiểu tính người, hơn nữa có thể dựa vào khẩu lệnh của chủ nhân làm rất nhiều động tác.

Trần Vũ Tịch cười cười xấu hổ:

- Có còn con khác rẻ hơn một chút không? Tôi chỉ muốn một con lớn, loại chó nào cũng không sao cả.

Nhân viên phục vụ dừng lại:

- Ngài muốn giá nào?

- Chừng ba ngàn đi! – Lúc Trần Vũ Tịch cho biết giá, nhân viên phục vụ ngẩn ra ngay sau đó cười nói - Ở chỗ chúng tôi được nhất cũng hơn một vạn, không có loại chó giá như ngài nói.

Trần Vũ Tịch tức khắc chau mày:

- Như vậy sao! - Không có cách nào – Vậy xin lỗi, tôi đến chỗ khác xem một chút. - Mặc dù có chút lúng túng nhưng cô không có tiền, đây là sự thật không thể chối cãi.

đọc chương mới nhanh nhất tại Doc Truyen . o r g

Trần Vũ Tịch lui về sau một bước, đang chuẩn bị xoay người đột nhiên sau lưng một sự mềm mại truyền đến, nhất thời sửng sốt. Cô cho là mình không cẩn thận đụng vào người khác. Cuống quít quay đầu lại, nói:

- Xin. . . . . . – Chữ xin lỗi tan ra trong miệng, cô không ngờ rằng ở chỗ này cũng có thể gặp phải Ngô Duẫn Kỳ.

- Trùng hợp vậy, em cũng tới xem chó. - Ngô Duẫn Kỳ mang theo mỉm cười nhìn Trần Vũ Tịch.

Trần Vũ Tịch gật đầu một cái, ném ánh mắt về phía anh, khi xác định Ngô Duẫn Kỳ đối với mình vô hại, lo lắng trong lòng Trần Vũ Tịch biến mất rất nhiều.

- Không hề trùng hợp, tôi đi trước!

Ngô Duẫn Kỳ xoay người một phát bắt được Trần Vũ Tịch muốn chạy trốn.

- Anh, anh làm gì thế? - Thần kinh cả người Trần Vũ Tịch căng lên lần nữa.

Ngô Duẫn Kỳ cười khẽ:

- Làm gì như vậy sợ tôi vậy, tôi cũng không ăn em. Đừng nhìn thấy tôi là chạy trốn được không? Chẳng lẽ so với tên Ngạo Dạ Phong kia tôi khó đối phó hơn?

Trần Vũ Tịch thở phào một cái:

- Chẳng phải đối phó, tôi không muốn phải đối phó với ai cả. Chẳng qua ở đây đích thực không có con chó thích hợp, đang định đi chỗ khác xem một chút.

truyện thấy hay các bạn sang Doc Truyen . o r g đọc nhé

Ngô Duẫn Kỳ nhìn nhân viên phục vụ bên cạnh. Dù sao người ta cũng chuyên nghiệp, thấy ánh mắt Ngô Duẫn Kỳ lập tức biết là có ý gì, cười giải thích:

- Vị tiểu thư này vừa ý con chó này rồi, có thể là giá tiền có phần không thích hợp cho nên. . . . . .

Ngô Duẫn Kỳ gật đầu cười cười coi như là cảm ơn, sau đó từ trong túi lấy ra một tấm thẻ đưa cho cô:

- Tôi muốn con chó này, lấy ít đồ dùng và đồ ăn cho chó.

Trần Vũ Tịch nhìn Ngô Duẫn Kỳ một cái:

- Tôi có thể đi rồi chứ?

- Chờ một lát, tặng cô món quà.

Trần Vũ Tịch sửng sốt, nhân viên phục vụ đã dắt con chó săn Trần Vũ Tịch vừa ý ra ngoài:

- Tiên sinh, bây giờ ngài có thể lập tức mang nó đi, thủ tục sẽ làm xong tức thì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.