Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Chương 55: Q.2 - Chương 55: Tiểu tử, gọi tôi là chị dâu (2)




Trần Vũ Tịch cười một tiếng, quay đầu lại nhìn An Tử Kỳ, giọng nói cùng giọng nói của hắn mới vừa rồi giống nhau như đúc, "Tiểu tử, tôi tên là Trần Vũ Tịch, anh biết tôi là ai rồi, bây giờ anh có thể gọi tôi là chị dâu, tôi không ngại!"

Phốc. . . . . . Thẩm Thiên Dật cười ra tiếng, ngay cả gương mặt Ngạo Dạ Phong vẫn lạnh lùng cũng không nhịn được bật cười.

Lần đầu tiên, An Tử Kỳ người xảo quyệt nhất giữa ba người bọn hắn cũng bị Trần Vũ Tịch nói đến á khẩu không trả lời được, Thẩm Thiên Dật cùng Ngạo Dạ Phong vẫn luôn bị người này nhạo báng, lấy ra đùa giỡn, không nghĩ tới Trần Vũ Tịch vừa mới xuất hiện đã giúp hai người bọn họ báo thù.

Điều này không khỏi làm cho Ngạo Dạ Phong bội phục, phản ứng của Trần Vũ Tịch xác thực rất nhanh, hơn nữa cũng không phải loại người dễ dàng chịu thua thiệt.

Ngồi một lúc tại văn phòng, An Tử Kỳ bọn họ liền bắt đầu đàm luận chuyện phụ nữ, Trần Vũ Tịch nghe không vào, hơn nữa cô tới nơi này vốn là muốn đến điều tra, cho nên viện cớ rời khỏi phòng làm việc. Ở bên ngoài đi dạo xung quanh, công ty này thật sự rất lớn, có quán cà phê riêng biệt, nhà ăn, còn có hồ bơi!

Người của công ty không nhận ra Trần Vũ Tịch, chỉ có mấy người thấy cô cùng tới với Ngạo Dạ Phong cho nên cũng không có ngăn cản cô, cứ như vậy, Trần Vũ Tịch ở công ty đã mau chóng đến buổi trưa, nhận được một tin nhắn của Ngạo Dạ Phong, lúc này mới quay lại phòng làm việc của Ngạo Dạ Phong lần nữa.

Sau khi quay lại, Thẩm Thiên Dật cùng An Tử Kỳ không còn ở đây nữa rồi, chỉ có Ngạo Dạ Phong, nhưng thấy hắn đã đổi một bộ quần áo, cũng đem một túi giấy ném cho cô.

"Đây là cái gì?"

"Đồ bơi, tôi vừa mới gọi thư ký mua về cho cô, chúng tôi muốn đến hồ bơi bên kia, cô cũng cùng đi." Ngạo Dạ Phong vừa sửa sang lại gì đó trên bàn làm việc vừa nói.

"Tôi không biết bơi lội, có thể không đi hay không?"

"Không thể!" Ngạo Dạ Phong ngẩng đầu nhìn cô một cái, "Không biết thì tôi có thể dạy cô."

Không đợi Trần Vũ Tịch nói nữa, Ngạo Dạ Phong liền lôi cô đi ra ngoài.

Trần Vũ Tịch âm thầm thở dài, sớm biết sẽ có một ngày như thế, trước kia cô nên luyện tập bơi lặn thật giỏi.

Đi tới hồ bơi, Trần Vũ Tịch thấy rất nhiều người ở bên trong. Rất nhiều công chức của công ty cũng tới nơi này bơi lội vào buổi trưa, mà bọn họ vừa tới liền bị chú ý, dĩ nhiên ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Ngạo Dạ Phong.

Nhìn Ngạo Dạ Phong cởi áo khoác xuống, chỉ mặc một bộ quần bơi, Trần Vũ Tịch đứng sau lưng hắn hít một hơi tức, vóc người của hắn lại lốt như vậy, không trách được mỗi lần đánh nhau cùng hắn đều không thắng được, về mặt lực lượng, cô cũng đã thua không thấy rồi.

"Cô nàng, bị tôi mê hoặc sao?" Ngạo Dạ Phong nhìn Trần Vũ Tịch sau lưng ngẩn người, quay đầu lại trêu đùa nói.

Trần Vũ Tịch nhíu mày, xoay người đi tới phòng thay quần áo ở bên cạnh. Lại nói, chỉ là vừa mới vội vã nhếch lên, xung quanh hồ bơi đã có đông đảo ‘ ngực ’ khí, không trách được chủ nhật còn có nhiều người đi làm như vậy, đều là hỏi thăm biết Ngạo Dạ Phong bọn họ muốn tới nơi này, mới đặc biệt tới thôi.

Trần Vũ Tịch lấy đồ bơi Ngạo Dạ Phong mua cho cô ra, nhất thời nhíu mày, đồ bơi mềm mại đáng yêu phía trên còn trang trí hoa nhỏ, áo nhỏ đến đáng thương, vừa vặn chỉ có thể che khuất vị trí quan trọng. Bình thường nhìn vóc người Trần Vũ Tịch lồi lõm không phải hoàn toàn rõ ràng, có lẽ là nguyên nhân khiến cô vẫn thường luôn mặc đồ tương đối rộng rãi.

Thật ra thì mặc dạng này, làm nổi bật dáng người nhỏ xinh, bộ ngực nhìn qua mặc dù không lớn, nhưng lại mượt mà rắn chắc.

Trần Vũ Tịch nhìn mình trong gương, vóc người nho nhỏ, không mập không ốm, thân thể cân xứng, đường cong cũng không hề nổi trội, lại có vẻ đáng yêu khác thường. Nhìn quần lót còn không lớn chừng cỡ bàn tay, Trần Vũ Tịch thở dài lần nữa, cầm lấy một chiếc khăn lông lớn, sau khi bao bọc cả người giống như áo ngủ mới đi ra ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.