Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Chương 233: Q.3 - Chương 233: Tôi không cho phép cô tổn thương anh ấy (1)




Trước kia với tư thế này, Ngạo Dạ Phong sẽ hôn cô, nhưng lần này anh không làm thế, mà rất trịnh trọng nói với cô: "Cô bé, lần này là lần thứ hai anh bỏ qua cho em, không có lần sau, nếu như Ngô Duẫn Kỳ không biết quý trong em, anh sẽ dùng hết mọi cách từ bên cạnh anh ta đoạt lại em."

Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười, ngẩng đầu nhìn Ngạo Dạ Phong: "Em sẽ không cho anh có cơ hội này đâu!"

Ngạo Dạ Phong khẽ mỉm cười, đứng thẳng người: "Vậy bây giờ em có thể nói cho anh biết, rốt cuộc em có yêu anh ta hay không?"

Nam Cung Thiến nhìn vào mắt Ngạo Dạ Phong, vô cùng kiên định gật đầu: "Em yêu anh ấy!"

Ngạo Dạ Phong gật đầu: "Xem ra trực giác của anh là đúng." Anh duỗi cái eo, thở phào nhẹ nhõm, cố gắng làm mình gắng giữ tỉnh táo, anh biết chuyện mà Nam Cung Thiến đã nhận định thì sẽ không thay đổi, anh cũng có thể nhìn ra, Ngô Duẫn Kỳ đối với cô rất quan trọng, nếu không cô cũng sẽ không rối rắm.

"Nhìn xem anh rất hào phóng khi thành toàn cho hai người như vậy, cuối cùng chia tay ——" Ngạo Dạ Phong giang hai tay mình ra, trong ánh mắt mang theo chút khổ sở, chỉ là thoáng qua rồi biến mất, giống như trước kia, anh hi vọng Nam Cung Thiến chỉ thấy một mặt phóng khoáng của mình: "Lấy thân phận là bạn bè!"

Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười, đứng tại chỗ, Ngạo Dạ Phong đưa tay ôm cô vào trong ngực, giống lần trước, anh nói nhỏ bên tai cô: "Anh vẫn còn yêu em, nếu như lần sau gặp lại em, em vẫn chưa ở chung một chỗ với Ngô Duẫn Kỳ, anh nhất định sẽ không xuống tay lưu tình, anh có thể lần thứ hai, nhưng tuyệt đối sẽ không có lần thứ ba."

Nam Cung Thiến như cũ trầm mặc, gật đầu một cái trên bả vai anh.

Lúc Ngạo Dạ Phong đang ôm lấy Nam Cung Thiến, tính từ biệt cô thì đột nhiên cửa phòng khách sạn bị mở ra, Nam Cung Thiến rút người ra quay đầu nhìn về cửa phòng.

"Sophie!" Cô gọi một tiếng.

Sophie vốn âm trầm, trên mặt hiện lên nụ cười lạnh: "Thì ra là cô đang hẹn hò với người tình cũ ở nơi này."

Nam Cung Thiến dừng lại, biết cô ta đã hiểu lầm, cuống quít rời khỏi Ngạo Dạ Phong: "Sophie, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là. . . . . ."

"Bây giờ tôi không muốn nghe giải thích, lập tức đi cùng tôi." Sophie cau mày, gương mặt không vui.

"Cô là ai?" Sắc mặt Ngạo Dạ Phong cũng trầm xuống.

"À, cô ấy là bạn của Ngô Duẫn Kỳ, chúng tôi quen biết, tôi đi trước còn chuyện của tôi tạm thời đừng nói với mọi người trong nhà." Nam Cung Thiến xách tuo1 đựng bộ đồ dạ hội lên rồi xoay người đi theo Sophie.

Lúc Sophie xoay người thì liếc nhìn Ngạo Dạ Phong, ánh mắt mang theo hận ý rất giống Ngô Duẫn Kỳ, Ngạo Dạ Phong cười lạnh một tiếng, quả nhiên là bạn bè của Ngô Duẫn Kỳ ngay cả lúc nhìn anh cũng giống đến như vậy.

"Anh là Ngạo Dạ Phong?" Sophie mở miệng hỏi, ban đầu Ngô Duẫn Kỳ từ nước Mĩ trở về thành phố K thì người muốn đi tìm chính là người này, Sophie từng nghe Ngô Duẫn Kỳ nói về chuyện lúc còn bé của mình, chính người đàn ông này lừa anh ấy, anh ấy mới bị người lừa bán đến nước Mĩ, nếu như không phải người đàn ông này thì cuộc đời Ngô Duẫn Kỳ sẽ không như vậy.

Ngạo Dạ Phong cười lạnh một tiếng: "Là tôi!"

Khóe miệng Sophie khẽ nâng lên ý cười, xoay người rời đi.

Không biết vì sao, nhìn Sophie rời đi, trong lòng Ngạo Dạ Phong có một loại dự cảm chẳng lành.

Nam Cung Thiến đi phía sau, đột nhiên Ngạo Dạ Phong nhớ đến gì đó, vỗ ót, hỏng bét quên hỏi cô số điện thoại rồi.

Nam Cung Thiến ngồi trên xe, Sophie ngồi bên người cô, nhìn vẻ mặt Sophie âm trầm, Nam Cung Thiến khẽ mỉm cười, muốn tạo không khí hòa hoãn: "Không nghĩ tới các người có thể nhanh như vậy tìm được tôi, quả nhiên các người rất lợi hại, tôi còn tưởng. . ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.