Vợ Yêu Hàng Tỉ: Chớ Chọc Bà Xã Của Tổng Giám Đốc

Chương 220: Q.3 - Chương 220: Tôi xác định, anh yêu rồi (3)




Cô cũng là con gái, cũng thích những món thứ này, chỉ là từ nhỏ cô vẫn luôn bị truyền bá tư tưởng quân nhân, cho nên những thứ như,nquần áo xinh đẹp, đồ trang sức cũng cách xa cuộc sống của cô, nhưng thích chưng diện luôn là bản tính của phụ nữ.

Chính là Ngô Duẫn Kỳ tin chắc một điểm này, cho nên mới một mực yên lặng không lên tiếng đi dạo một vòng với cô, cho đến khi cô bắt đầu thấy có hứng thú đối với mấy món đồ này, mới cùng với cô nhìn từng món, sau đó phát biểu ý kiến của mình, từng bước một chỉ dẫn.

"Anh cảm thấy cái này đẹp!" Ngô Duẫn Kỳ chỉ vào một món trang sực cực kỳ tầm thường nói.

Nam Cung Thiến nhíu mày, khinh bỉ nhìn anh một cái: "Coi ánh mắt anh kìa, cái này mà cũng trầm trồ khen gợi sao."

"Anh cảm thấy cái này đẹp nè."

Nam Cung Thiến trừng mắt liếc anh một cái nữa.

"Này anh xem món này nè, món này mới đẹp nhất."

Lúc này, Nam Cung Thiến ngẩng đầu nhìn nhân viên phục vụ, cười cười xấu hổ, kéo tay Ngô Duẫn Kỳ vẫn cầm lấy tay cô không buông.

"Không biết thì đừng có nói lung tung!"

Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười, tiếp tục đi dạo cùng cô.

Đến cuối cùng, Nam Cung Thiến thấy một dây chuyền kim cương, không kìm hãm được nói: "Thật là xinh đẹp! Cái này mới đẹp nhất nè, anh nhìn xem."

Ngô Duẫn Kỳ cười nhạt một tiếng, đợi đến dyankhi Nam Cung Thiến ngẩng đầu nhìn anh hắn, anh đã sai nhân viên phục vụ lấy sợi dây chuyền cô vừa chỉ.

Thật ra thì Nam Cung Thiến đã quên rằng anh tới nơi này là muốn mua đồ trang sức cho cô, chờ anh ta lấy ra, cô mới phản ứng được, đây là mưu tính của anh.

"Cái đó, tôi chỉ là nhìn một chút! Tôi không nói muốn! Ngô Duẫn Kỳ. . . . . ."

"Tiểu thư, đây là hàng mới về của chúng tôi, là độc nhất vô nhị, cô đeo vào rất đẹp." Nhân viên phục vụ cười tủm tỉm giới thiệu với cô, còn nói ra dfienddn lieqiudoon một đống lớn tên tiếng Anh, người thiết kế nó, đặc biệt nói kim cương được chuyển về từ đâu, được chế tạo như thế nào.

Thật xin lỗi, cô không hiểu gì cả.

"Tôi nói này Ngô Duẫn Kỳ, tôi không muốn!" Nam Cung Thiến cự tuyệt.

Ngô Duẫn Kỳ khẽ mỉm cười với cô, cánh tay dùng lực liền kéo cô đến bên cạnh mình, mắt thấy Ngô Duẫn Kỳ lại muốn hôn cô, Nam Cung Thiến cuống quít né tránh, mà một giây, trước mắt ánh sáng lóe lên một phát, Ngô Duẫn Kỳ đã đem dây chuyền kim cương vòng đến dưới cổ cô, đợi đến cô quay đầu lại thì trên cổ truyền đến cảm giác mát mát, dây chuyền này đã nằm trên xương quai xanh cô.

"Tôi chấm cái này rồi!" Ngô Duẫn Kỳ nhìn nhân viên phục vụ khẽ mỉm cười.

Nam Cung Thiến muốn nói chuyện, Ngô Duẫn Kỳ nắm lấy cơ hội, lần nữa hôn cô, mấy nhân viên phục vụ đều mỉm cười nhìn cô.

Gương mặt Nam Cung Thiến đỏ lên, không nói nữa, cô biết, chỉ cần mình nói nữa, Ngô Duẫn Kỳ nhất định sẽ hôn cô. Thì ra đây là tất cả mưu tính của anh ta. Chờ về nhà lại nói!

"Ngô Duẫn Kỳ, anh đây là đang hối lộ tôi sao? Có phải anh nghĩ rằng ba tháng sau tôi sẽ xuống tay lưu tình với anh sao? Tôi cho anh biết, anh làm cái gì cũng vô dụng thôi. . . . . . Tôi sẽ không thay đổi. . . . . . Ưmh. . . . . ."

Lần này thời gian Ngô Duẫn Kỳ hôn rất dài, mãi cho đến khi gò má Nam Cung Thiến đỏ lên, thân thể mềm nhũn ra, anh mới rời khỏi môi cô.

Cũng ở bên tai cô khẽ cắn một cái: "Nếu em còn từ chối, hoặc nói những câu anh không muốn nghe, thì đây chính là trừng phạt, lần sau anh không biết sẽ ở nơi nào, hôn bao lâu!"

Nam Cung Thiến tức giận nghiến răng, cũng không dám nói nhiều nữa, chỉ có thể để mặc anh lôi kéo mình.

Đi dạo trung tâm mua sắm đến trưa, Nam Cung Thiến thu hoạch được hai xe quần áo, cộng thêm một sợi dây chuyền kim cương cương trị giá hai trăm vạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.