- Tại sao? Tại sao cô ấy vẫn còn chưa tỉnh? Có tin tôi san nát cái bệnh viện này không?
- Anh cảm thấy được thì cứ san nát đi, có san nát thì chúng tôi cũng không thể làm bệnh nhân tỉnh ngay được đâu.
Đã hai ngày sau cuộc phẫu thuật, nhưng Nguyệt Như Ái vẫn chưa hề có dấu hiệu của việc tỉnh lại, mà hắn nghe phong phanh Lâm Dương Vũ đã xong việc, nên ngày mai liền đã về. Việc này làm cho Mạc Gia Đức sốt ruột, lo lắng không thôi, nếu như mà Lâm Dương Vũ về vào lúc này, mọi kế hoạch sẽ tan tành thành mây khói.
Cho nên, hắn ta đã có một quyết định vô cùng nguy hiểm: Đem mạng sống của Nguyệt Như Ái ra để đặt cược..
- Thưa anh, bệnh nhân vẫn còn đang hôn mê thì chưa nên xuất viện, bởi chúng tôi vẫn còn đang theo dõi tình hình bệnh nhân.
- Tôi không quan tâm... Tôi muốn cô ấy xuất viện, mau lên. Các người có quyền gì mà đòi cấm cản tôi?
- Đúng là chúng tôi không có quyền gì để cấm anh cả, nhưng nếu anh cứ khăng khăng đòi như vậy, sẽ rất nguy hiểm tới tính mạng của bệnh nhân.
Vị bác sĩ hết lời giải thích cho Mạc Gia Đức nghe, nhưng hắn ta hoàn toàn không nghe lọt câu nào, ngược lại còn điên cuồng cười lớn.
- Hahaha... Nếu như cô ấy chết đi cũng không quan trọng... Chỉ cần cô ấy vĩnh viễn ở bên cạnh tôi, thì là dù cho cô ấy chỉ còn là cái xác... Tôi cũng chấp nhận...
Hắn ta vừa nói, vừa dùng tay vuốt ve mái tóc của Nguyệt Như Ái. Bác sĩ nhìn thấy cảnh này mà rợn cả người, khẳng định tên này chắc chắn có vấn đề về thần kinh. Nhưng vì mạng sống của bệnh nhân, ông vẫn cố gắng giải thích lại cho tên điên này hiểu.
- Tôi nhắc lại lần nữa, bệnh nhân hiện tại đang bị xuất huyết não, nên chưa thể xuất viện được. Mong anh hiểu cho.
- Lèm bà lèm bèm, nói lắm thế nhở? Tôi bảo xuất viện là xuất viện, ông già muốn chết không?
Hắn ta giơ nắm đấm lên, dọa đấm vào mặt vị bác sĩ kia. Vị bác sĩ thấy hắn như thế, nếu cứ khăng khăng giữ bệnh nhân lại thì có khi cái mạng ông cũng không giữ được mất. Bây giờ chỉ muốn khuyên ngăn cho hắn hiểu, mà hắn còn hung hăng muốn đánh ông, thì chuyện hắn giết ông là chuyện hoàn toàn có thể sảy ra.
Chỉ thương cho cô gái trẻ kia, không hiểu thế nào mà va phải loại đàn ông không ra gì này.
Chợt, trong lòng vị bác sĩ bỗng dấy lên nghi ngờ: Liệu Nguyệt Như Ái bị gặp tai nạn, có liên quan tới Mạc Gia Đức không?
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ bất chợt của ông, không có bằng chứng nên ông không dám suy luận linh tinh. Vì vậy, vị bác sĩ liền nhanh chóng gạt đi cái nghi ngờ ấy ra khỏi đầu mình.
- Cậu thế này tôi cũng không dám ngăn cản cậu nữa, mong cậu đừng có hối hận về hành động của mình. Cậu ra kia, làm thủ tục xuất viện cho bệnh nhân đi.
- Được, biết điều thế ngay từ đầu có phải tốt không? Vả lại, tôi chưa bao giờ phải hối hận về hành động của mình cả.
Nói xong, Mạc Gia Đức liền đi làm thủ tục xuất viện rồi đưa Nguyệt Như Ái về nhà của mình. Trên xe, nhìn thấy cô nằm bất động như thế, hắn vui vẻ vô cùng, vì bây giờ, cuối cùng Nguyệt Như Ái cũng đã thuộc về hắn mãi mãi rồi.
- Như Ái... Như Ái... Cuối cùng em cũng thuộc về anh rồi.
Một lúc sau, cuối cùng cũng tới nhà của Mạc Gia Đức. Hắn cùng người lái xe và mấy y tá riêng đã gọi tới từ trước, đưa Nguyệt Như Ái vào nhà. Bất chợt, hắn để ý thấy tay của người lái xe chạm vào người của cô, hắn lập tức nổi máu điên mà chửi bới người ta, sau đó còn chạy tới đẩy ngã người lái xe.
- Thằng chó, sao mày có thể dám dùng bàn tay dơ bẩn của mày chạm vào người cô ấy hả?
- Anh… Anh bị điên à, lúc khiêng xuống như thế, chuyện chạm phải bệnh nhân là vô…
Người lái xe bị hắn đẩy xuống như thế, bực mình vô cùng. Anh định giải thích cho hắn nghe, nhưng dường như mỗi từ anh nói ra, lại càng làm hắn phát điên hơn, rồi anh lại nhớ tới lời bác sĩ dặn rằng tên này có vấn đề về thần kinh, cho nên anh nhẫn nhịn, xuống nước xin lỗi hắn một câu.
- Tôi… Tôi xin lỗi vì đã dùng bàn tay dơ bẩn chạm vào người cô ấy…
- Biết điều thế là tốt, rồi, mày cút ngay đi, đừng để tao nhìn thấy mày lần nào nữa.
Nghe Mạc Gia Đức nói vậy, người lái xe vội vàng đứng dậy rồi lái xe trở về bệnh viện. Nếu anh mà ở đây thêm phút nào nữa, làm trái ý hắn, thì đúng là anh đang chơi đùa với tử thần rồi.
Còn Mạc Gia Đức cùng các y tá riêng đưa Nguyệt Như Ái vào phòng bệnh ở trong nhà hắn. Ở đây không kém gì một phòng VIP ở bệnh viện, còn có đầy đủ thiết bị, dụng cụ y như bệnh viện, bởi hắn xây căn phòng này ra, cũng là vì Nguyệt Như Ái.
- Như Ái… Em thấy anh nói đúng không? Anh bảo mà… Nhất định, anh sẽ khiến em phải trở về bên anh..
…
Lâm Dương Vũ trở về sớm hơn dự kiến hai ngày, bởi có một ai đó đã gửi anh bức ảnh của Nguyệt Như Ái cùng tên đàn ông khác hôn nhau, còn nói cô cùng người đàn ông kia đã cao chạy xa bay rồi.
Tất nhiên, anh sẽ chắc chắn là sẽ tin tưởng rằng Nguyệt Như Ái không bao giờ phản bội anh.
Vừa về tới nhà, Lâm Dương Vũ bỗng lại cảm thấy căn nhà luôn ấm áp giờ đây lại lạnh lẽo vô cùng, dường như đang báo với anh rằng đã có chuyện gì đó không ổn xảy ra.
- Như Ái, anh về rồi đây.
Anh lớn tiếng gọi Nguyệt Như Ái, nhưng không hề có ai đáp lại lời của anh.
- Như Ái, anh về rồi đây.
Anh kiên nhẫn gọi lại lần nữa, rồi vẫn chẳng có ai đáp lại lời của anh cả. Anh không gọi nữa, cho rằng cô đang đi làm ở công ty, vì vậy anh không nghĩ nhiều mà lái xe tới công ty Thiên Nguyệt để tìm cô.
Nhưng khi anh hỏi lễ tân, lễ tân lại nói rằng Nguyệt Như Ái đã ba ngày không tới công ty rồi. Điều này, đã thành công khiến cho Lâm Dương Vũ lo sợ. Chẳng lẽ, chuyện Nguyệt Như Ái cùng người đàn ông khác cao chạy xa bay là thật?
Vì vậy, Lâm Dương Vũ liền nhanh chóng cho người, điều tra về số điện thoại của người ẩn danh đã gửi bức ảnh kia cho anh. Không ngoài dự đoán của anh, người gửi bức ảnh kèm tin nhắn đó không ai khác chính là Hoàn Gia Mỹ.
- Tiếp tục điều tra cho tôi hành tung hành tích của Hoàn Gia Mỹ trong một tuần qua cho tôi, đồng thời bắt cô ta cho tôi luôn đi, địa điểm là ở chỗ cũ
…
- Aaaa… Thả tao ra, thả tao ra… Chúng mày làm cái quái gì vậy? Lũ chó này… Thả tao ra, mau thả tao ra…
Hoàn Gia Mỹ hét lớn chửi bới. Lúc này đây, cô ta đang bị bịt mắt lại, cho nên không nhìn thấy gì cả, chỉ có thể gào thét mà thôi.
Mà cho dù cô ta gào thét đến khàn cổ họng rồi, cũng không có ai thả cô ta, cứu cô ta ra cả.
- Chúng mày là lũ khốn khiếp nào vậy? Thả tao ra, mau thả tao ra, rồi chúng mày muốn bao nhiêu tiền cũng được…
- Con mẹ nó, mày im mồm lại, đừng để tao phải bẻ hết răng mày trước khi tới nơi.
Một trong số những tên đó phát bực vì bị Hoàn Gia Mỹ tra tấn lỗ tai, hắn liền lên tiếng đe dọa cô ta, rồi tiện tay nhét luôn một cái giẻ vào miệng cô ta, làm cho cô ta có muốn hét cũng không thể hét được nữa.
Khoảng ba mươi phút sau, cuối cùng cũng tới nơi. Khi đưa Hoàn Gia Mỹ xuống, cô ta đột nhiên lại vùng vẫy, nằm lăn xuống đất để không ai có thể đưa cô ta đi. Hết cách, mấy tên đó lại phải kiếm dây thừng trói cô ta lại, rồi mới khiêng cô ta lên được.
- Đại ca, tôi đã đưa người anh cần tìm tới rồi đây.
Hoàn Gia Mỹ nghe thấy mình đã được đưa đến trước mặt tên đầu xỏ, vì vậy cô ta cố gắng vùng vẫy để thoát ra khỏi, nhưng cô ta không những không thoát ra được, ngược lại còn làm trò hề cho những người ở đây xem. Cho tới khi đã thấm mệt, không thể lăn được nữa, cô ta mới chịu nằm im.
- Được rồi, diễn xiếc như vậy, chắc cô mệt lắm rồi nhỉ? Cho cô ta uống nước đi.
Lâm Dương Vũ vừa dứt lời, đàn em liền dội một xô nước lên mặt của Hoàn Gia Mỹ, làm nước vào thẳng mũi của cô ta, cô ta muốn ho cũng không ho được, khó chịu vô cùng.
- Có vẻ đỡ khát hơn rồi đấy, nhưng mà tôi quên mất, cô ngậm giẻ thế kia làm sao mà uống được nước nhỉ? Bỏ cái giẻ ra, rồi cho cô ta uống thêm nước đi.
Lập tức, một người đàn ông tiến lên, lôi giẻ ra khỏi miệng của Hoàn Gia Mỹ, rồi một tên khác lại tiếp tục hất thêm một xô nước nữa vào mặt cô ta. Lần này, nước vào cả miệng lẫn mũi của cô ta, triệt để khiến cô ta sặc nước mà ho sặc sụa.
Nhưng Lâm Dương Vũ không quan tâm, anh đứng dậy, tiến lại gần chỗ của Hoàn Gia Mỹ, tháo bịt mắt ra cho cô ta rồi lại nắm tóc cô ta mà kéo về phía sau, để mặt của cô ta đối diện với mặt của anh.
- Biết tôi bắt cô vì lý do gì chưa?
Anh gằn giọng lên, nói từng chữ từng chữ với cô ta, cả người tỏa ra sát khí khiến ai cũng phải nể sợ vài phần. Còn Hoàn Gia Mỹ thì khác, nhìn thấy vẻ mặt này của Lâm Dương Vũ, cô ta lại điên cuồng cười lớn.
- Hahaha… Hahahaha… Em không biết, chẳng biết gì cả, chỉ biết con Nguyệt Như Ái đó bỏ anh đi theo thằng khác giàu hơn, khiến cho trên đầu Tổng Giám Đốc Lâm Dương Vũ đây mọc hai cái sừng lớn.
Hoàn Gia Mỹ nói ra câu này thành công chọc tức được Lâm Dương Vũ. Anh càng điên tiết hơn, không kiềm chế nổi mà tát mạnh vào mặt cô ta một cái.
- Nói, thằng đó ở đâu? Mày giấu Như Ái đi đâu rồi? Đừng để tao phải điên lên mà giết chết mày.
- Chà chà… đổi xưng hô… rồi sao? Vậy thì tao cũng nói cho mày biết, tao biết nó đang ở đâu đấy, đang ở với thằng nào đấy, nhưng tao thích giương mắt lên nhìn mày phải đau khổ vì nó, vì một con đang hấp hối sắp chết.
Nghe rằng Hoàn Gia Mỹ nói rằng Nguyệt Như Ái đang hấp hối sắp chết, anh càng điên tiết hơn, lôi đầu cô ta ra thùng nước rồi liên tục nhúng đầu cô ta vào đó, cho tới khi cô ta sắp không thở nổi, anh mới lại lôi cô ta ra.
Bị anh hành hạ tới như vậy, Hoàn Gia Mỹ vẫn còn có thể cười lớn. Quả đúng là, Hoàn Gia Mỹ lúc này đã trở thành một con điên rồi.
- Hahaha… Lâm Dương Vũ… Em yêu anh.. Em yêu anh nhiều lắm…
Cô ta lúc này lại lảm nhảm nói yêu anh, nhìn thấy cô ta như vậy, anh biết rằng chẳng thể moi móc thông tin gì từ cô ta được cả rồi. Cho nên, anh đẩn ngã cô ta xuống, quay người định rời đi.
Nhưng khi Lâm Dương Vũ chỉ mới bước được mấy bước, đàn em của anh đột nhiên hét lớn.
- ĐẠI CA, ĐẠI CA, HOÀN GIA MỸ CẮN LƯỠI TỰ TỬ RỒI.