Editor: jubbie
"Này, em hỏi mình ở chung phòng thật sao?" Điềm Điềm đi theo sau Mạnh Tử Long, lo lắng nhìn sau lưng anh ta.
"Anh không có dư tiền thuê thêm một phòng cho riêng mình em." Mạnh Tử Long ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, lười biếng ngả người ra nằm nghiêng trên ghế.
Không có dư tiền, không nghĩ đường đường tổng giám đốc tập đoàn Long Phỉ lại hẹp hòi như vậy, "Quỷ hẹp hòi." Điềm Điềm không vui nói ra miệng, bắt đầu nhìn quang cảnh xung quanh phòng.
Mở cửa này ra xem một chút, lại đẩy cửa kia ra xem một chút, có nhà bếp, có phòng tắm, ghê gớm nhất là chỉ có một phòng, một giường lớn.
Điềm Điềm dậm dậm hai chân, đứng trên cao nhìn xuống Mạnh Tử Long, "Chỗ này chỉ có một phòng, chỉ có một cái giường lớn, vậy em ngủ ở đâu đây?"
"Còn ngủ ở đâu được nữa, đương nhiên là ngủ trên giường." Mạnh Tử Long trả lời câu hỏi của Điềm Điềm rất tự nhiên, cảm thấy không có gì không ổn ở đây cả.
"Anh… em… chúng ta… " Điềm Điềm chỉ chính mình, chỉ chỉ Mạnh Tử Long, chẳng lẽ chúng ta cô nam quả nữ mà ngủ chung một giường sao? Sao có thể như vậy được, tôi không phải loại con gái tùy tiện, sao xảy ra chuyện như vậy được, mai mốt ra đường làm sao dám gặp người khác đây.
"Điềm Điềm, em đổi cách nói chuyện lắp ba lắp bắp khi nào vậy, chẳng lẽ lưỡi bị dính rồi sao?" Mạnh Tử Long dùng lực kéo tay Điềm Điềm làm cô thuận thế ngã vào ghế sô pha, ôm cô vào trong ngực.
Hai người tư thế mập mờ như vậy, mặt Điềm Điềm lập tức đỏ như trái gấc, "Anh buông em ra," Điềm Điềm giãy giụa muốn thoát ra khỏi lồng ngực anh ta, có lẽ do xấu hổ nên giọng nói cũng biến thành nũng nịu.
"Anh không buông, anh thích cảm giác ôm em vào lòng." Mạnh Tử Long nói nhẹ nhàng bên tai Điềm Điềm, khiến cô thấy nhột nhột một chút.
"Lấy đầu anh ra." Điềm Điềm dùng sức đẩy ngực Mạnh Tử Long ra.
Người đàn ông này bất cứ chỗ nào bất cứ lúc nào đều muốn ăn đậu hủ của mình, ghê gớm là mỗi lần như vậy mình đều không phản kháng được, ghê gớm là mình còn cảm thấy có chút yên bình khi được anh ta ôm vào lồng ngực ấm áp, thậm chí không có khả năng tự kềm chế, chẳng lẽ mình cứ như vậy hư hỏng sao.
Đối với hành động của Điềm Điềm, Mạnh Tử Long không hề tức giận, ngược lại còn cười nhẹ nhàng nhìn cô, "Ngồi máy bay lâu vậy, chắc chắn là đói bụng rồi, anh gọi điện kêu món ăn, em muốn ăn gì?" Bởi vì hôm nay đã hơi trễ, hơn nữa ngồi máy bay lâu như vậy chắc cô cũng mệt mỏi, nên anh quyết định ăn tối trong phòng.
Thật ra thì anh cố tình thuê một phòng, anh muốn có cảm giác đơn độc ở chung với cô, thích nhìn gương mặt đỏ ửng đáng yêu của cô khi xấu hổ.
"Ừ, món gì cũng được." Điềm Điềm không thuộc hội ăn kiêng, đối với món ăn cũng không chú trọng lắm.
Anh đứng lên buông Điềm Điềm ra, đột nhiên cảm thấy có chút không quen, không có Điềm Điềm trong lồng ngực, cảm giác thân nhiệt như giảm xuống, cảm giác tay cũng lành lạnh.
"Anh đi xem tài liệu trước, chờ lát nữa ăn tối." Mạnh Tử Long chào Điềm Điềm rồi cầm đồ đi vào phòng làm việc.
Nhìn bóng lưng anh, Điềm Điềm cảm thấy rất ấm áp, cô muốn hoàn toàn nương tựa vào người đàn ông bên cạnh quan tâm cô như vậy.