"Này, bạn không sao chớ?" Nhìn Điềm Điềm đứng ở cửa quán bar lớn tiếng khóc, Trịnh Bồi Hiên thật sự là bị dọa sợ, này giống như hắn lần đầu tiên thấy một cô gái không có chút hình tượng chút nào khóc lớn ở trên đường.
Trên đường, tất cả mọi người đang đi lại cùng với những người bên trong quán bar đều tò mò đứng nhìn: "Xem kìa, người đàn ông kia lại để cho bạn gái mình ngồi ở chỗ này mà khóc thảm thiết như thế."
Dần dần tiếng nghị luận cũng vang lên to dần, Trịnh Bồi Hiên thực sự nghĩ muốn đập đầu chết thôi, hắn sao lại gặp phải chuyện như thế này chứ, có trời mới biết thực ra thì hắn mới gặp cô vào ngày hôm nay thôi mà, hơn nữa hắn cũng không biết hiện tại cô đang gặp phải tình huống như thế nào, hắn cũng là người bị hại có được hay không? !
"Nhanh lên một chút." Hắn tiến lên muốn kéo Điềm Điềm lên, "Không cần." Nhưng cánh tay vừa vươn ra đã bị Điềm Điềm gạt đi: "Anh là ai? Anh đi đi." Điềm Điềm ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cánh tay của chàng thanh niên, trong đầu hoàn toàn mơ hồ, căn bản không nhớ nổi hắn là ai, cô chỉ biết hiện tại phải ở chỗ này chờ Mạnh Tử Long tới đón cô.
"Ngoan, đứng dậy đã rồi nói." Chung quanh tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, Trịnh Bồi Hiên nghĩ nếu như hắn còn không kéo cô đứng lên nữa thì chỉ sợ một lát nữa thôi sẽ bị mọi người nói cho chết chìm trong đống nước bọt mất thôi.
"Không cần." Lại một lần nữa cánh tay của hắn bị cô gạt phắt đi, lần này hắn có chút tức giận, chính mình đã tạo cái oan nghiệt gì mà lại thần kinh đồng ý đưa cô gái này đi uống rượu cơ chứ, hiện tại thì tốt rồi, đúng là tự mình chuốc lấy cực khổ.
Trịnh Bồi Hiên đứng sau lưng cô xốc nách cô lên, sau đó xoay ngược lại để cho cô tựa vào trong ngực của mình.
"Anh buông tôi ra." Điềm Điềm không ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên cơ thể người đàn ông này, cô cảm thấy sợ hãi , liều mạng giùng giằng muốn thoát ra từ trong ngực Trịnh Bồi Hiên.
"Tôi nói anh buông tôi ra, anh không nghe thấy hay sao, buông tôi ra." Điềm Điềm bắt đầu lung tung quơ múa cánh tay của mình từng quyền từng quyền rơi vào trên người của Trịnh Bồi Hiên.
Hai cái chân mày sắc sảo của hắn đều đã xoắn lại một chỗ, nếu không phải là sợ cô sẽ gặp nguy hiểm, hắn mới không thèm quản cô, chuyện xảy ra hôm nay đã chạm tới ranh giới cuối cùng của hắn rồi.
"Buông cô ấy ra." Chỉ nghe được thanh âm của một người đàn ông truyền đến, sau đó trên mặt Trịnh Bồi Hiên chính thức nở hoa.
Bởi vì mất đi lồng ngực chống đỡ nên cả người Điềm Điềm liền lảo đảo đứng không vững : "Long, anh đã đến rồi." Khi nhìn rõ người đàn ông đang đứng trước mặt, cô liền nhào vào trong ngực anh, hai tay ôm chặt lấy ngang hông anh.
Trịnh Bồi Hiên lau khóe miệng dính máu, một luồng lửa giận dữ không ngừng bốc lên trong lòng hắn, hắn tiến lên hung hăng vung một nắm đấm vào mặt Mạnh Tử Long, hắn cũng không phải là người dễ bị kẻ khác khi dễ.
"Long, anh chảy máu." Điềm Điềm khẩn trương đưa tay lau đi khóe miệng dính máu của Mạnh Tử Long, cặp mắt nhíu lại rất đau lòng.
"Này, cái người này, đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại đánh anh ấy?." Điềm Điềm đột nhiên thoát khỏi lồng ngực của Mạnh Tử Long, ngón tay chỉ thẳng vào Trịnh Bồi Hiên một dạng như thấy chết cũng không sờn.
Trịnh Bồi Hiên chỉ cảm thấy tức giận đến độ phổi cũng muốn nổ tung rồi, hôm nay hắn nhất định là thần kinh thác loạn, cho nên mới làm ra nhiều chuyện quái dị như vậy .
Không thể nói chuyện với một cô gái đang say khướt được, thôi, coi như hắn xui xèo đi, Trịnh Bồi Hiên lau khóe miệng rớm máu định xoay người bỏ đi.
"Này, anh kia đừng đi." Cả người Điềm Điềm đều loạng choạng còn muốn tiến lên kéo hắn lại, hoàn hảo Mạnh Tử Long đi trước cô một bước ôm cô vào trong ngực của mình, "Được rồi, Điềm Điềm, chúng ta về nhà."
"A, được, về nhà." Ngọt xoay đầu lại nhìn anh cười, lộ ra hàm răng trắng đều, cả người cô được phủ một lớp ánh trăng trông vô cùng mỹ lệ, sau đó cô ngã vào lòng anh bất tỉnh nhân sự.
Sáng hôm sau khi Điềm Điềm thức dậy liền có cảm giác như đầu mình đau muốn nổ tung ra vậy, từ từ mở mắt nhìn thấy mình đang vùi đầu trong ngực Mạnh Tử Long.
Cô cả kinh, ngày hôm qua cô trở về như thế nào, một chút ấn tượng cô cũng không có, xoa xoa huyệt Thái Dương của mình cho đỡ đau, nhưng lại không cẩn thận đã đánh thức Mạnh Tử Long.
"Ai bảo em uống nhiều rượu như thế." Trên đầu truyền tới tiếng trách móc của anh, sau đó tay anh đặt lên huyệt thái dương giúp cô xoa bóp.
"Uống rượu?" Điềm Điềm nỉ non, cô cho tới bây giờ chưa bao giờ uống rượu , làm sao có thể đi uống rượu, hơn nữa cô vừa đụng rượu sẽ say .
"Em đừng nói với anh chuyện ngày hôm qua em đều không nhớ rõ?" Ngày hôm qua, Mạnh Tử Long thật sự là bị cô làm cho tức giận đến chết cùng bị hù chết, khi thấy cô bị một người đàn ông lôi kéo cả người anh liền có cảm giác hít thở không thông, nếu như không phải là bởi vì anh nỗ lực áp chế thì anh thật không chắc chắn mình có thể đánh cho người đàn ông kia thàn tàn phế ngay lập tức hay không.
"À?" Điềm Điềm ngẩng đầu lên thấy được khóe miệng đang tím bầm vì tụ máu của Mạnh Tử Long: "Mặt của anh sao thế?" Cô đưa tay lên chỗ bị thương của anh, Mạnh Tử Long hít vào một ngụm khí lạnh, cô hỏi câu này thật là có ý tứ, còn không phải là vì cô hay sao.
"Anh đánh nhau?" Điềm Điềm hình như phát hiện ra bí mật động trời ngay lập tức bò ra khỏi chăn, chăm chú nhìn khóe miệng bị thương của anh: "Thì ra là anh cũng sẽ đánh nhau nha, ha ha. . . . . ."
Trời ạ, cho tôi một miếng đậu hũ để tôi đập đầu chết đi cho rồi, Mạnh Tử Long thật muốn điên rồi, đầu của cô rốt cục là được cấu tạo bằng gì đây, anh thật sự muốn bổ ra để nghiên cứu một phen.
"Long, thật xin lỗi." Mới vừa vẫn còn ở đó cười to Điềm Điềm đột nhiên cúi đầu nói xin lỗi Mạnh Tử Long.
Đây là cô đang hát tuồng nào vậy, chẳng nhẽ chính mìn dã già quá rồi sao, nên không theo kịp suy nghĩ của cô, lần đầu tiên Mạnh Tử Long có cảm giác thất bại.
"Cái gì?"
"Ngày hôm qua, em đã nói chuyện với nam sinh, lại còn đi uống rượu cùng nam sinh, hình như em còn say khướt ở trước cửa quán nữa."
Thì ra là chuyện này, thì ra là cô nhớ, anh còn tưởng rằng em đã quên mất: "Bây giờ mới biết sai sao, em có biết hôm qua anh đã lo lắng cho em như thế nào không? Anh tan lam xong về nhà cũng không thấy em đâu, còn tưởng rằng em đã xảy ra chuyện gì, anh đi tìm khắp cả trường học cũng không tìm thấy em."
"Thật xin lỗi, em biết em sai rồi, em không nên làm anh lo lắng, không nên di cùng nam sinh tới quán bar uống rượu hiểu, không nên. . . . . . Nhưng là anh cũng sai mà, ai bảo anh không thèm để ý tới em. . . em mới tức giận chạy tới trường học, sau đó liền gặp Trịnh Bồi Hiên, sau đó đầu liền nóng lên mới kêu hắn đi uống rượu cùng."
"Được rồi, được rồi, anh cũng có lỗi, là anh không đúng, không nên đối với em như thế để em tức giận, vậy em đánh anh đi, nhưng về sau thì không được làm như thế nữa, được không?" Mạnh Tử Long đem Điềm Điềm ôm chặt vào trong ngực, anh thật không dám nghĩ tới nếu hôm qua cô mà có xảy ra chuyện gì thì anh làm sao mà sóng nổi.
"Xong rồi, xong rồi." Điềm Điềm đột nhiên tránh khỏi ngực Mạnh Tử Long, giống như là gặp phải chuyện kinh thiên động địa mà kêu lên, khiến cho Mạnh Tử Long không hiểu làm sao.