Vợ Yêu Khó Thuần Phục

Chương 100: Chương 100




"Được, được, anh nói cho em biết." Mạnh Tử Long thật sự không còn biện pháp nào nữa, "Em đưa mấy tấm thẻ cho anh."

Điềm Điềm ngoan ngoãn đưa mấy tấm thẻ cho Mạnh Tử Long, cô muốn xem anh muốn làm gì.

Chỉ thấy Mạnh Tử Long đem trình tự mấy tấm thẻ thay đổi, sau đó liền đưa tới trước mặt Điềm Điềm, "Chính mình nhìn xem."

Không phải là mấy con số phổ thông thôi sao, có thể biến ra được cái gì, Điềm Điềm không cho là đúng, cô tiếp nhận, "5, 2, 0, 1, 3, 1, 4. . . . . ."

Khi cô nhìn thấy, cô nhất định sẽ hiểu ra lời anh muốn nói, nhưng anh thật không ngờ cô xem xong cô còn hỏi anh, "Đây là ý gì?"

Nghe được lời cô nói, anh muốn té xỉu tại chổ, thì ra anh làm như vậy chỉ là đàn gảy tai trâu mà thôi, "Thật sự không hiểu?" Mạnh Tử Long nhìn cô chằm chằm, thậm chí anh hoài nghi cô có phải là người địa cầu hay không, cái này mà cũng không biết.

"Em nhìn lại một lần nữa đi." Mạnh Tử Long không tin, đơn giản như vậy mà cô lại không hiểu.

"5, 2, 0, 1, 3, 1, 4. . . . . . A.... . . . . . Em hiểu rồi, là ‘ anh yêu em một đời một kiếp ’."

"Đại tiểu thư của tôi, em rốt cuộc cũng hiểu rồi." Nghe được Điềm Điềm nói ra lời này làm cho anh thở phào nhẹ nhõm.

"Em hiểu được, ý anh nói là ‘Điềm Điềm, anh yêu em một đời một kiếp ’." Điềm Điềm rốt cuộc cũng hiểu được lời anh muốn nói.

"Em cũng yêu anh." Điềm Điềm tiến lên ôm cổ Mạnh Tử Long, sau đó cô hôn môi anh, cô quá ngu ngốc, đơn giản như vậy tự nhiên cô lại không nghĩ tới.

Lần đầu tiên Điềm Điềm nói lên lời yêu anh, anh kích động, gắt gao ôm cô vào lòng mình.

Cô không biết anh lại đặt lên người cô nhiều tâm tư như vậy, Điềm Điềm nghĩ cô là người phụ nữ hạnh phúc nhất thế gian này, cô có thể gặp được một người đàn ông yêu cô như vậy.

Mạnh Tử Long làm đủ mọi biện pháp để cho cô được vui vẻ, làm cho cô cực kì cảm động, cô ghé vào đầu vai Mạnh Tử Long nói, "Tử Long, cám ơn anh, thật sự cám ơn anh."

"Đứa ngốc!" Anh cưng chiều vuốt đầu cô.

Cửa phòng được Mạnh Tử Long mở ra, Điềm Điềm nhìn thấy trên sàn nhà rải đầy cánh hoa hồng, làm cho cô nhìn đến ngây người, hôm nay là một ngày đặc biêt, nó làm cho cô cực kì vui vẽ, đầu tiên là một bữa ăn tối lãng mạn, sau đó là đi công viên Hải Dương, mới vừa rồi cô còn được thổ lộ tình cảm, bây giờ là sàn nhà trải đầy hoa hồng.

Nếu như một người đàn ông không thích cô, tuyệt đối anh ta sẽ không vì cô mà tỉ mỉ làm nhiều chuyện như vậy, bởi vì anh ta muốn làm cho cô vui vẻ, nên anh mới làm nhiều chuyện như vậy vì cô, đều đó làm cho cô rất thích rất thích anh.

"Đẹp quá." Điềm Điềm hưng phấn ở trong cánh hoa nhảy múa, nhưng cô rất cẩn thận, cô sợ đem cánh hoa dẫm nát.

"Đi vào phòng ngủ nhìn một chút." Mạnh Tử Long đi theo phía sau cô nói, nhìn bộ dáng vui vẽ của cô, anh nghĩ thành quả anh bỏ ra thật đáng giá.

Điềm Điềm nhìn Mạnh Tử Long rồi lại nhìn tới căn phòng ngủ, trong phòng ngủ còn có chuyện gì vui mừng nữa sao? Cô hưng phấn, thời điểm cô chạy về phía trước thiếu chút nữa ngã xuống.

"Cẩn thận một chút." Mạnh Tử Long đứng ở phía sau tiến lên đở cô.

"Không có sao, ha ha." Điềm Điềm đã đứng vững, cô cực kì cao hứng, cô không thể nào khép miệng lại được, trong lòng cô tràn đầy mong đợi, cô không biết trong phòng ngủ đang đợi cô những gì.

Tay của cô đặt ở cửa phòng ngủ, tim của cô đập tăng tốc, cô vừa mong đợi vừa sợ, Điềm Điềm không biết tại sao cô lại xuất hiện loại tâm tình này, nhưng là cô vẫn không nhịn được mong chờ.

Cuối cùng Điềm Điềm lấy dũng khí đẩy cánh cửa kia ra, sau đó cô nhìn thấy trên mặt giường lớn màu trắng dùng cánh hoa hồng xếp thành chữ ‘love’, trong nháy mắt nước mắt Điềm Điềm liền chảy xuống.

"Long." Cô xoay người chạy như bay vào lòng ngực Mạnh Tử Long bắt đầu gào khóc.

Mạnh Tử Long bị tiếng khóc của cô hù dọa, bây giờ cô không phải nên vui vẻ sao, tại sao lại khóc, anh nhẹ nhàng vỗ lên lưng cô, bởi vì cô khóc, cho nên cả người cô đều run rẩy.

Kể từ khi mẹ cô qua đời, chưa có ai tốt với cô như vậy, mặc dù dì Thư Uyển đối xử với cô rất tốt, nhưng dù sao bà ấy cũng không phải là mẹ ruột của cô, cho nên có rất nhiều chuyện cô không nói với bà ấy.

"Được rồi, Điềm Điềm, không khóc nữa." Nếu như anh sớm biết Điềm Điềm sẽ khóc thành bộ dáng này, anh cũng sẽ không làm như vậy, mỗi lần anh nhìn thấy cô khóc thì lòng của anh sẽ rất đau, lần này cũng không ngoại lệ, nhìn cô khóc lòng của anh trở nên đau đớn.

"Không khóc, Không khóc, về sau em sẽ không bao giờ khóc nữa." Điềm Điềm từ trong ngực Mạnh Tử Long ngẩng đầu lên nhìn anh, "Về sau chỉ cần anh ở bên em, em sẽ không khóc."

"Vậy nếu như anh không ở bên cạnh em thì làm sao bây giờ?"

Không có ở đây? Đúng nha, nếu như có một ngày anh ấy không có ở đây, vậy cô nên làm cái gì? Nghĩ tới đây gương mặt của cô liền ảm đạm đi.

"Điềm Điềm, anh chỉ là nói giỡn, anh vẫn luôn ở bên cạnh em, anh vẫn luôn ở đây, vĩnh viễn đều ở bên cạnh em."

"Ừ."

Lần này là Điềm Điềm chủ động, hai tay cô ôm cổ Mạnh Tử Long, cô nhón chân lên từ từ.

Bởi vì hai người chiều cao trên lệch rất lớn, nên cô không hôn môi anh được, mặc dù cô đã hết cố gắng hết sức nhưng vẫn không tới môi anh, bất đắc dĩ cô chỉ có thể bỏ qua, sau đó nhìn Mạnh Tử Long cười khúc khích, "Ha . . .ha . . ."

Nhìn bộ dáng cô ngây ngốc, Mạnh Tử Long ôm hông của cô ngã người về phía sau giường lớn mềm mại.

Chỉ là lần này Mạnh Tử Long ở phía dưới và Điềm Điềm ở phía trên, "Như vậy là được rồi, đứa ngốc." Mạnh Tử Long nhẹ nhàng nhấn lên đầu cô một cái, bốn phiến môi liền chạm vào nhau.

Mạnh Tử Long đem tay của anh đặt ở hai bên, hôm nay anh nhất định phải hưởng thụ tư vị được Điềm Điềm phục vụ.

Cô không am hiểu kĩ thuật hôn môi, cô chỉ học theo Mạnh Tử Long mút vào, sau đó lại dùng đầu lưởi liếm liếm, mới như vậy đã làm cho cả người Mạnh Tử Long trở nên khó chịu.

Đột nhiên Điềm Điềm dời khỏi đôi môi của Mạnh Tử Long, Mạnh Tử Long trừng to mắt mà nhìn cô, sau đó anh liền nghe cô nói, "Anh đem miệng mở ra."

Nghe được câu nói của cô, anh thiếu điều muốn hôn mê, thời điểm hôn môi còn có người ngừng lại kêu người ta mở miệng nữa sao?

Được rồi, Mạnh Tử Long thừa nhận đây là lần đầu tiên anh gặp phải tình huống này, nhưng anh vẫn nghe theo lời cô nói mở miệng ra.

"Như vậy mới đúng, anh không mở miệng ra làm sao mà em hôn lưỡi được." Điềm Điềm vừa nói vừa đem đầu lưỡi với vào trong miệng của Mạnh Tử Long.

Mạnh Tử Long cảm giác được trên trán mình có ba đường hắc tuyến lướt qua, thì ra nha đầu này còn không biết hôn lưỡi là như thế nào.

Kì thật Điềm Điềm không biết hôn lưỡi, cô chỉ có thể sử dụng đầu lưỡi của mình chạm vào đầu lưỡi của Mạnh Tử Long, mặc dù chỉ là đơn giản như vậy, nhưng cả người Mạnh Tử Long cũng trở nên khó nhịn, nếu như cô biết trêu đùa anh, anh không biết chừng sẽ bị dục hỏa đốt người.

Anh rốt cuộc không nhịn được nữa, lật người lại đem cô đặt ở phía dưới, cô từ thế chủ động lại đột ngột biến thành bị động, làm cho cô nhất thời chưa thích ứng được, cô mở mắt ra nhìn anh, bởi vì cô hôn anh làm cho cô cực kì xấu hổ, nên lúc hôn môi cô liền nhắm mắt lại, "Anh làm gì vậy?"

"Điềm Điềm, kỹ thuật của em quá non, để anh làm đi." Vừa nói anh vừa cúi đầu hôn cô.

Anh chê kỹ thuật của cô quá non, nhưng là không phải mới vừa rồi anh hưởng thụ rất vui vẻ sao, Điềm Điềm ở trong lòng nghĩ thầm.

Điềm Điềm không phục, cô muốn lật người lại, Mạnh Tử Long cảm nhận được động tác của cô, anh hỏi, "Sao nào?"

"Anh khi dễ em." Cô mím môi làm thành bộ dáng ủy khuất, cô muốn tranh thủ sự đồng tình của anh, sau đó cô thừa dịp anh không để ý lật người lại, nằm ở phía trên người anh.

Mạnh Tử Long kinh ngạc nhìn động tác của Điềm Điềm, từ khi nào mà cô gái hay xấu hổ này lại trở nên mạnh mẽ như vậy.

"Hôm nay em muốn làm ở phía trên."

Nghe được lời của cô nói anh thật sự là dở khóc dở cười, "Được, ở phía trên thì phía trên." Giọng nói của anh có chút bất đắc dĩ, tiểu nha đầu này lại muốn làm gì nữa đây? !

Lần này Mạnh Tử Long thật sự đã xem thường Điềm Điềm rồi, Điềm Điềm mở nút áo sơ mi của anh vứt xuống giường, cô nhìn thấy nam nữ trong TV lúc ân ái điều đem đồ vứt xuống giường, cho nên cô cũng làm như vậy với anh.

Nhìn Điềm Điềm làm như vậy anh thật sự kinh ngạc, hôm nay nha đầu này không xấu hổ sao, nếu đổi lại là trước kia áo của anh còn chưa có cởi ra thì cô đã nhắm mắt lại rồi, nhưng hôm nay cô lại dám nhìn cơ ngực săn chắc và vụng bụng phẳng lì của anh, hơn nữa anh cảm thấy cô còn đang nuốt nước bọt, giống như bộ dạng đang đói khát.

Cô nhìn anh chằm chằm như vậy, lại không tiếp tục động tác "Sao em không tiếp tục nữa?" Anh rất muốn đem cô đặt ở dưới thân hung hăng yêu thương một phen, nhưng anh nghĩ lại, khó có dịp cô chủ động đối với anh, anh không thể bỏ qua cơ hội này được.

"Nha." Điềm Điềm từ trong cõi thần tiên tỉnh lại, nhưng là tầm mắt của cô vẫn nhìn vào phía dưới dây lưng quần của anh, mặt cô đỏ hồng, bởi vì cô nhìn thấy ở chổ đó đang nhô cao lên, ông trời ơi, sao anh lại gấp gáp như vậy, cô còn chưa bắt đầu anh đã có phản ứng lớn như vậy rồi.

"Này, anh cũng không cần phản ứng mãnh liệt như vậy đi, em còn chưa có bắt đầu mà." Điềm Điềm nhìn vào đáy quần đang nhô cao của anh, sau đó cô lại nhìn vào ánh mắt của anh.

Đây là lần đầu tiên anh ở trên giường lại có người phụ nữ nói anh vô dụng, "Điềm Điềm, em không biết em có lực hấp dẫn như thế nào sao?"

Điềm Điềm xấu hổ đỏ mặt lên, cô không biết cô có cái gì có thể hấp dẫn anh, muốn dáng người cô lại không có dáng người, làn da cô cũng không mịn màng, sờ lên cũng không có cảm giác, không biết vì sao, mỗi lần Mạnh Tử Long "yêu" cô, đều không muốn buông tay.

"Điềm Điềm, em mà không tiếp tục, anh sẽ tàn phế mất." Bộ dạng của anh đang rất thống khổ, thậm chí trong mắt đều là tơ máu.

"A nha." Điềm Điềm gấp gáp muốn đưa tay cởi dây lưng của anh, nhưng là bởi vì cô quá mức gấp gáp tay không cẩn thận đụng vào phía trên phân thân của anh, Điềm Điềm sợ tới mức rút tay ra.

"Ừ." Cô không cẩn thận đụng vào đã khiến anh không chịu được, anh cảm thấy phía dưới bụng anh có một trận dục hỏa thiêu đốt, nếu như cô không tiếp tục, anh sợ anh sẽ bị đốt thành tro bụi.

Nhìn dáng vẽ thống khổ của anh, cô càng tăng nhanh động tác hơn, chỉ là cô cẩn thận tránh đi vị trí vật nam tính của anh.

Thật vất vả đem quần Tây của anh cởi ra cô, cô cơ hồ mệt đến thở không nổi, trò chơi như thế này không dễ chơi chút nào, thôi, cô không chơi nữa, cô từ trên người anh leo xuống, chuyện này vẫn để cho anh làm là tốt nhất.

"Thế nào?" Nhìn bộ dạng ủ rũ cúi đầu từ trên anh lật xuống, Mạnh Tử Long quan tâm hỏi.

"Anh chủ động đi, chuyện này không thích hợp với em."

Cô vừa nói xong lời này, anh giống như "sài lang hổ báo" lật đật bổ nhào về phía cô, cuối cùng anh cũng hưởng thụ thật tốt bửa ăn này, bằng không anh thật sự sẽ quy tiên mất.

Đại khái bởi vì anh ẩn nhẫn quá lâu, động tác có chút thô lỗ, chỉ nghe một tiếng động áo của cô đã thành từng mãnh vụn, đáng chết anh có cần gấp gáp như vậy không, đáng thương cho bộ quần áo của cô đã bị hỏng rồi.

Sau đó quần của cô cũng bị anh làm tương tự giống như số phận của cái áo, đáng chết, người đàn ông này không biết dịu dàng một chút sao.

Mạnh Tử Long vòng hai tay ra sau lưng cô, nhẹ nhàng đem áo ngực của cô cởi ra, đôi gò bồng đảo của cô liền đập vào mắt anh.

Mạnh Tử Long liền ngậm chúng vào trong miệng, nhẹ nhàng mút vào, cái tay còn lại của anh cũng không nhàn rỗi, tự giác dời xuống dưới tháo đi trướng ngại vật cuối cùng ở dưới thân cô, rồi sau đó anh cũng tiện tay đem quần mình cởi xuống.

Anh bắt đầu cầm nơi đẩy đà của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, làm cho cả người của cô từng tận run rẩy, hai chân của cô cũng bị anh kéo ra hai bên, khu vườn bí ẩn của cô đã ướt át chờ anh xâm nhập.

Anh tiến vào thân thể cô làm cho anh và cô cực kì thoải mái, anh tận tình rong đuổi ở trong người cô, cùng cô chạy lên đỉnh cao của sự sung sướng, sau đó cả cô và anh đều buông lõng, một khắc cuối cùng cô thấy cầu vòng, chúng rất đẹp rất đẹp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.