Editor: jubbie
"Em đang làm gì ở đây?" Điềm Điềm đang đấu tranh tư tưởng thì Mạnh Tử Long đã chạy đến trước mặt.
"A... Không có... Tôi không làm gì cả." Điềm Điềm cảm thấy tim nhanh chóng đập mạnh, nói chuyện cũng lắp bắp.
Hạ Vũ ngẩng đầu nhìn, liền nhận ngay ra cô, "Thì ra là cô."
"E hèm, chính là cô ấy, Điềm Điềm, em đi pha giúp chúng tôi hai ly cà phê." Mạnh Tử Long vỗ vỗ vai Điềm Điềm.
Cà phê? Lại là cà phê, Điềm Điềm bây giờ nghe thấy hai chữ “cà phê” đều cảm thấy có chút sợ hãi, "À, biết rồi." Điềm Điềm mấp máy môi, thật ra thì cô muốn nói mình căn bản không biết pha cà phê, nhưng bây giờ nếu nói ra thì không biết người đàn ông trước mặt này sẽ nghĩ cô thế nào, nhất định sẽ cho là cô đang dùng thủ đoạn khiến Mạnh Tử Long mê mẩn tâm trí.
Nhìn Điềm Điềm hé môi, Mạnh Tử Long lại rung động muốn hôn cô, xem ra cô đối với anh ta mà nói thật sự là rất đặc biệt.
Nhìn Điềm Điềm đi ra ngoài, Hạ Vũ lại lần nữa đi tới bên ghế sa lon ngồi xuống, "Long, tôi cho là cậu muốn cho cô ấy tương lai, chỉ là giúp cô ấy có công việc nào đó trong công ty, không nghĩ tới cậu lại có thể để cô ấy làm công việc bên cạnh cậu, hơn nữa lại là trợ lý riêng, còn ngồi chung phòng làm việc với cậu, vì cậu nghĩ cô ấy có năng lực làm việc này sao?" Mặc dù Hạ Vũ cũng không phải là thích lo chuyện bao đồng, nhưng chuyện này có liên quan đến người anh em tốt nhất và cô em gái yêu quý nhất, cho nên cậu ta không quản cũng không được.
"Thế nào? Cậu không tin và mắt nhìn của tôi sao?" Mạnh Tử Long biết cách làm lần này của mình quả thật sẽ khiến nhiều người cảm thấy kỳ quái, nhưng hình như mình cũng không khống chế được, muốn giữ cô lại bên cạnh, bất kể người khác nghĩ thế nào, đều không thể thay đổi quyết định của anh.
"Long, tôi không phải không tin mắt nhìn của cậu, chỉ là cậu hiểu được cô ta bao nhiêu, trình độ học vấn thế nào? Gia cảnh thế nào? Hơn nữa cậu trực tiếp để cô ấy bên cạnh làm trợ lý riêng, nhân viên công ty từ trên xuống dưới sẽ nói thế nào, chẳng lẽ cậu không nghĩ đến những vấn đề này?" Hạ Vũ cho tới bây giờ cũng không biết Mạnh Tử Long lại có thể vì một cô gái mà làm ra chuyện không tuân theo quy củ như vậy.
"Tự tôi hiểu rõ mình đang làm chuyện gì, tôi không quan tâm gia cảnh cô ấy, cũng không quan tâm trình độ học vấn của cô ấy, tôi chỉ muốn giữ cô ấy bên cạnh, chỉ đơn giản như vậy, bất kể nhân viên công ty hay người khác có ý kiến gì, nhưng tôi sẽ không thay đổi quyết định của mình." Mạnh Tử Long nói rất kiên quyết.
"Long, có phải cậu thích cô ấy?" Hạ Vũ nhìn ánh mắt kiên định của Mạnh Tử Long hiểu được nhất định là anh ta rất thích cô ấy, bằng không anh ta tuyệt đối sẽ không vì cô ấy mà không để ý đến ý kiến của người khác.
"Đúng, tôi thích cô ấy." Mạnh Tử Long không chút do dự thừa nhận, nếu sự thật như vậy anh đương nhiên có dũng khí đối mặt, mặc dù quen biết cô chỉ vài ngày ngắn ngủi, nhưng từ lúc gặp cô lần đầu tiên, Mạnh Tử Long biết nụ cười kiếp này bị khóa trong ánh mắt cô, nhưng lại cam tâm tình nguyện, thậm chí còn cảm thấy chút ngọt ngào.
Sau này lại vô tình lại làm việc chung, cảm giác trong lòng Mạnh Tử Long lại càng tăng, anh biết đời này của mình chỉ muốn có cô, bất kể là khó khăn thế nào, anh cũng sẽ dũng cảm đối đầu.