"Điềm Điềm, con không cần để ý, cô ấy chính là như vậy, ngoài mặt thì mạnh miệng nhưng tấm lòng lại như đậu hủ." Nhìn Phan Liên Phỉ giận dữ đi lên lầu, ông cũng cảm thấy cực kì bất đắc dĩ, mặc dù hai người đã có tuổi rồi, nhưng tính tình của bà vẫn không thay đổi bao nhiêu, vẫn giống như lúc trẻ, ông căn bản không có biện pháp nào ngăn cản.
Nói đi cũng phải nói lại tính cách của Phan Liên Phỉ cũng là do ông nuông chiều mà ra, nhưng ông vẫn rất thích tính tình của bà, bởi vì ông yêu bà.
"Không sao đâu bác." Đây là mẹ của người đàn ông cô thích, cho dù bà có nói khó nghe như thế nào cô cũng vẫn tiếp nhận, dù sao sau này họ cũng sống chung dưới một mái nhà.
"Vậy con làm chuyện của mình đi, bác đi lên lầu xem bà ấy thế nào đã." Mạnh Thiệu Long vỗ vai Điềm Điềm liền đi lên lầu.
Nhìn hai người này đã có tuổi rồi nhưng lại đáng yêu như vậy, cô thật hâm mộ, cô ước gì sau này giữa cô và Mạnh Tử Long cũng giống như vậy.
Cô nhìn đồng hồ thấy thời gian vẫn còn sớm, ngồi ở nhà cô cũng không biết làm gì, nên cô quyết định đi tới công ty tìm Mạnh Tử Long, thuận tiện đi ra siêu thị mua ít thức ăn về nấu cho ba mẹ anh ăn, cô hi vọng mẹ anh sẽ có cách nhìn khác về cô.
Chuyện Mạnh Tử Long ở trong TV cầu hôn cô đã truyền đi khắp nơi.
Thời điểm cô vào công ty thì thấy mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn cô, bị nhiều người nhìn như vậy làm cho toàn thân cô không thoải mái.
"Tổng giám đốc phu nhân khỏe!"
Đột nhiên mọi người đều chào cô là tổng giám đốc phu nhân, làm cho chân cô như nhũn ra, cũng may là Mạnh Tử Long kịp thời xuất hiện, làm cho cô đở căn thẳng.
"Điềm Điềm, em không phải đang ở nhà sao, sao đột nhiên em lại chạy tới công ty?" Mạnh Tử Long ở bên ngoài trở về công ty, vừa thấy cô anh liền kinh ngạc, nhưng là trong nội tâm anh cảm thấy vui sướng.
"Em. . . . . ." Cô nhìn chung quanh thấy tất cả nhân viên đều chăm chú nhìn cô, làm cho cô không thể nào nói chuyện được, "Chúng ta đi vào văn phòng anh đi!".
"Ừ." Mạnh Tử Long nắm tay cô đi vào thanh máy chuyện dụng.
Cho đến đi họ đi vào phòng làm việc, anh liền hỏi cô, "Điềm Điềm, có phải hay không đã xảy ra chuyện gì? Sắc mặt của em không được tốt lắm."
Nếu như là bình thường cô sẽ nở nụ cười nhìn anh, nhưng là hôm nay cô tỏa ra lo lắng.
"Cái đó. . . . . . Ba mẹ anh bây giờ đang ở nhà."
"À?" Nghe được lời cô nói làm cho anh kinh ngạc, bọn họ trở lại tại sao không có nói cho anh biết, chỉ là hai người bọn họ từ trước tới giờ đều là xuất quỷ nhập thần, chuyện như vậy cũng không phải là lần đầu tiên xảy ra.
"Anh không biết cha mẹ anh trở về à?" Điềm Điềm ngồi trên ghế sao lon nói.
"Không biết, sao vậy, mẹ anh có làm khó em không?" Hôm nay sắc mặt cô khó coi như vậy, nguyên lai là gặp mẹ anh rồi, mặc dù Mạnh Tử Long nghĩ mẹ anh là người rất dễ gần gũi như vậy, nhưng là anh vẫn nghĩ con dâu mà mẹ chồng luôn luôn mâu thuẫn với nhau, huống chi lời cầu hôn của anh quá đột ngột, lại chưa thông báo cho ba mẹ mình, cũng khó trách tại sao ba mẹ anh lại suốt đêm bây trở về.
"Không có." Điềm Điềm ngoài miệng nói không có, nhưng là ngón tay của cô không tự chủ bắt đầu khuấy động, mỗi lần cô khuẩn trương cô sẽ làm như vậy, có lẽ chính cô không biết, nhưng anh thì biết rất rõ ràng.
"Điềm Điềm, bất kể mẹ anh nói cái gì với em, em cũng đừng để ở trong lòng, mẹ anh chính là như vậy, thật ra bà ấy nói mạnh miệng như vậy nhưng bà ấy rất dễ mềm lòng, bởi vì anh không nói với mẹ anh chuyện chúng ta kết hôn, cho nên mẹ anh mới tức giận như vậy."
Nói thật lần này Mạnh Tử Long cầu hôn rất đột nhiên, anh không có nói trước với cô đều gì, đều đó làm cho cô thật sự rất vui mừng, nhưng cô càng kinh ngạc hơn bởi vì cô không nghĩ anh lại tỏ tình với cô bằng phương thức đó.
"Long, mẹ anh nói rất đúng, chúng ta quen nhau mới hai tháng, thời gian thật sự quá ngắn, có lẽ chúng ta còn chưa hiểu rõ nhau nhiều đâu. . . . . ."
"Điềm Điềm. . . . . ." Mạnh Tử Long cầm tay của cô, "Điềm Điềm, yêu nhau không phải do thời gian ngắn hay dài, mà là ở tấm lòng của nhau, anh tin tưởng vào tình yêu của chúng ta, cũng xin em hãy tin tưởng anh đi?"
Mạnh Tử Long rất sợ cô sẽ thay lòng, mặc dù chỉ hai tháng thôi, nhưng anh cảm thấy đoạn đường này không dễ đi chút nào.
Bắt đầu từ hôm nay anh nhất định phải nắm chặt tay cô đi về phía trước mới được.
"Không phải em không tin tưởng anh, chỉ là em. . . . . ."
"Điềm Điềm." Mạnh Tử Long cầm đôi bàn tay cô đặt vào lòng bàn tay của mình, "Điềm Điềm, bất kể em băn khoăn như thế nào, cũng xin em hãy đáp ứng anh đừng buông tay anh được không, em chính là định mệnh của anh, bất kể xảy ra chuyện gì bất, anh cũng muốn ở bên cạnh em, coi như toàn thế giới phản anh, anh cũng không quan trọng, chỉ xin em hãy cùng anh ở chúng một chổ."
Lời nói của Mạnh Tử Long rất chân thành, làm cảm động lòng của cô, đúng là trong biển người mênh mông có thể gặp và yêu nhau là chuyện không dễ dàng, bây giờ cô đã gặp được rồi, còn lý do gì nữa mà cô không dám đối mặt đây? !
Cô nghiêm túc gật đầu nhìn anh, " Tại sao anh phải ở trong TV cầu hôn với em, hơn nữa anh còn không thông báo trước với ba mẹ anh, làm hại ba mẹ anh không được vui, nếu như là con trai của em kết hôn mà không thông báo với em, em cũng sẽ rất thương tâm."
"Đầu tiên, anh đã muốn cầu hôn với em rồi, chỉ là chưa tìm được cơ hội tốt mà thôi; thứ hai, hiện tại toàn thế giới đều biết em là vợ chưa cưới của anh, trong trường học mấy tin đồn kia tự nhiên vô nghĩa."
Nguyên lai bởi vì lí do này, thì ra anh dùng phương thức này để bảo vệ cô, anh cầu hôn cô, lời đồn kia cũng tự nhiên sẽ bị bác bỏ, người đàn ông này luôn đứng ở phía sau để bảo vệ cô, quả thật kiếp này cô gặp được một người đàn ông như vậy là chuyện hạnh phúc biết bao.
"Nhưng là. . . . . . Ba của em, ông ấy. . . . . ." Mặc dù cô đồng ý gả cho anh, nhưng cô cũng hi vọng ba của cô có thể dắt tay cô đi vào lễ đường.
"Điềm Điềm, chuyện này em không cần lo lắng, bây giờ chúng ta chỉ đính hôn, chờ chân của ba em tốt lên, chúng ta mới kết hôn có được hay không? !"
"Long, cám ơn anh." Điềm Điềm ôm thật chặt Mạnh Tử Long, anh luôn luôn đứng ở góc độ của cô mà suy nghĩ.
"Đứa ngốc, đây là đều anh phải làm." Mạnh Tử Long cưng chiều vuốt mái tóc cô.
Vốn là Điềm Điềm tính ở chổ này làm việc cùng với anh, nhưng là không nghĩ tới cô ngồi một hồi, mí mắt liền mở không nổi, bất tri bất giác cô ngủ thiếp đi.
Cô tirng dậy mới phát hiện mình đang nằm ở trên giường, "Ừ. . . . . . Mình sao lại ngủ được chứ?" Cô dụi dụi con mắt, giống như bộ dáng còn chưa tỉnh ngủ.
Theo lý thuyết mấy ngày nay cô không có đi học, hơn nữa buổi tối cô lại ngủ rất ngon, ban ngày làm sao cô sẽ buồn ngủ đây.
Điềm Điềm ngáp một cái đứng lên mở cửa phòng ra đi tới bàn làm việc của anh.
"Em dạy rồi? !" Nghe được tiếng mở cửa, Mạnh Tử Long liền ngẩng đầu lên nhìn cô.
"Ừ, hiện tại mấy giờ rồi?" Điềm Điềm mơ mơ màng màng hỏi.
"Bốn giờ." Mạnh Tử Long nhìn đồng hồ đeo tay nói.
"À?" Điềm Điềm hô lên, ngủ gật cũng hoàn toàn thanh tỉnh, "Thế nào đã trễ thế này, chết chắc, chết chắc rồi." Cô cầm lên túi xách muốn đi.
"Thế nào, nhìn bộ dạng em khẩn trương như vậy, mới bốn giờ sao, chưa muộn mà, em muốn làm gì?"
"Về nhà nấu cơm." Vừa nói Điềm Điềm vừa mở cửa phòng ra đi ra ngoài nhưng lại bị anh kéo lại, "Anh lôi kéo em làm chi, trễ nữa sẽ không kịp."
Mắt thấy thời gian từng giây từng phút trôi qua, Điềm Điềm vội muốn chết, nếu như ngày đầu tiên cô không làm cho cha mẹ chồng vui vẽ thì sau này cô sẽ rất đau khổ nha.
"Chờ anh, chúng ta cùng nhau đi." Nhìn cô gắp như vậy anh sợ cô xảy ra chuyện gì.
Điềm Điềm suy nghĩ một chút, nếu như đi cùng với anh sẽ mau hơn, cô liền đồng ý, "Vậy anh nhanh lên một chút."
Mạnh Tử Long chỉ đơn giản thu thập một chút đồ, anh nghĩ nếu động tác của mình không đủ nhanh, cô nhất định sẽ chạy đi mất, trước kia anh tại sao lại không phát hiện cô nóng tính như vậy.
Ngồi trên xe, Điềm Điềm nhìn đồng hồ nếu như tốc độ của anh nhanh thì sẽ tới kịp siêu thị, hoàn hảo vì bây giờ là ban ngày nếu không cô sẽ không kịp mất.
"Ba mẹ anh thích ăn món gì, chúng ta đi siêu thị mua."
Mạnh tử long xoay đầu lại kinh ngạc nhìn cô, "Điềm Điềm, em gấp gáp như vậy là muốn nấu cơm cho ba mẹ anh ăn?"
"Đúng nha, bằng không anh cho rằng em đang làm cái gì, ngày đầu tiên phải tạo ấn tượng tốt với ba mẹ chồng nha? !"
Điềm Điềm có thể nghĩ như vậy, Mạnh Tử Long dĩ nhiên là thật cao hứng, nhưng là anh đau lòng vì cô cực khổ nha, "Điềm Điềm, thật ra chuyện kết hôn là của hai chúng ta, em không cần phải để ý cái này."
"Anh sai rồi, kết hôn là chuyện của hai gia đình, còn có chúng ta đều là con mộtem sẽ xem ba mẹ của anh như ba mẹ của chính mình mà đối đãi, mặc dù hiện tại mẹ anh không thích em, nhưng là em tin tưởng một ngày nào đó mẹ anh cũng sẽ thích em." Điềm Điềm mặc dù trong lời nói tự tin mười phần, nhưng thật ra thì trong không cô không có một chút tự tin nào.
"Điềm Điềm. . . . . . Cám ơn em." Hiện tại xã hội này người con gái biết suy nghĩ là rất hiếm, họ chỉ ước sao không ở cùng với cha mẹ chồng, nhưng ngược lại Điềm Điềm thì bất đồng với bọn, ánh mắt nhìn người của anh quả thật không có sai, có thể cưới được người vợ như vậy là phúc tin ba đời của anh.
"Đây là đều em phải làm, đúng rồi, anh không cần phải nói sang chuyện khác có được hay không, em vẫn chưa nghe anh trả lời ba mẹ anh thích ăn món gì?".
"Ba mẹ anh món gì cũng thích ăn, Điềm Điềm, em không biết em làm thức ăn ngon biết bao nhiêu đâ, em xem mỗi lần anh ăn thức ăn do em nấu, anh đều muốn ăn luôn đồ đựng thức ăn ấy chứ."
"Anh chính là không trả lời em, ba mẹ anh rốt cuộc thích ăn món gì." Nói nửa ngày tất cả đều là nói nhảm, đáp án quan trọng nhất vẫn không có được.
"Thật, bọn họ muốn gì cũng thích ăn, ba mẹ anh không kén ăn." Mạnh Tử Long nghiêm túc gật đầu.
"Được rồi, tạm thời em tin tưởng anh." Xe đỗ ở bãi xe siêu thị, Điềm Điềm mở cửa đi xuống xe.
"Anh không đáng giá để em tin tưởng sao, anh thật thương tâm quá đi." Mạnh Tử Long nhỏ giọng nói những lời này, đi tới trước mặt cô, nắm tay cô đi vào bên trong.
"Anh nói cái gì?" Điềm Điềm chỉ nghe được anh đang nói nhỏ, nhưng là anh nói cái gì cô nghe không rõ ràng.
"Không có gì, đi mua thức ăn thôi."
"Nha." Thôi, có lẽ là cô nghe lầm, Điềm Điềm lắc đầu đuổi theo bước chân của anh.
"Anh xác định ba mẹ anh muốn gì cũng thích ăn?" Điềm Điềm càng nghĩ càng cảm thấy lời nói của Mạnh Tử Long không đáng tin cậy, tám phần là cha mẹ anh ăn món ăn gì anh cũng không biết đi.
"Điềm Điềm, em rất dài dòng, về sau em già rồi sẽ như thế nào đây." Mạnh Tử Long bất đắc dĩ nhìn cô, tại sao anh không thấy cô quan tâm chuyện của anh như vậy, anh ghen a.
"Em cảm thấy được anh không đáng tin, ai biết được trong lời của anh câu nào là, câu nào là giả."
"Trời đất chứng giám a, anh sao dám nói láo với em." Mạnh Tử Long cảm thấy rất buồn bực, chẳng lẽ trong mắt cô, anh không không đáng tin tưởng như vậy sao? !
"Anh đang nói dối"
"Được rồi, anh sai lầm rồi." Ở trước mặt cô anh nguyện ý cúi đầu.
"Tốt lắm, còn không mau đi mua đồ ăn, chậm chạp như vậy, anh muốn chừng nào mới về nhà."
"Tuân lệnh, bà xã." Lưng Mạnh Tử Long thẳng tắp, hai chân chụm lại, tay phải giơ chào, giống như tướng chào của nhà binh.
Nhìn anh bây giờ không giống như tổng giám đốc, mà nhìn anh giống như một người chồng nhỏ bé.
"Ai là vợ của anh? !" Cô nhìn thấy người xung quanh đều nhìn tới đây, mặt cô liền hồng thành quả táo, kéo Mạnh Tử Long đi tới quầy hàng khác.
"Trừ em ra, còn ai nữa chứ.".
Ở nơi công cộng như thế này đàn ông không thể nào khiêm tốn một chút được sao, ai, thật là hết cách với anh.