Anh vốn là một người đàn ông mạnh mẽ, anh giống như là một con mãnh hổ, sẽ làm thương tổn bất luận kẻ nào, nhưng anh tuyệt đối sẽ không thương tổn tới người mình yêu.
Mạnh Tử Long dắt tay Điềm Điềm đi ra khỏi phòng giáo vụ, tất cả mọi người đều nhìn theo, và rất nhanh tin đồn này cũng được truyền đi rộng rãi.
Điềm Điềm cầm đôi tay che lỗ tai của mình lại, cô rõ ràng không có làm gì, tại sao cô lại chịu vũ nhục như vậy.
Mãi cho đến khi cô ngồi vào trong xe, kiếng xe ngăn cách với thế giới bên ngoài, cô mới thực sự thấy mình được yên tĩnh.
"Long, làm sao anhh lại tới trường học?" Mỗi lần cô gặp khó khăn, anh sẽ xuất hiện ở trước mặt cô, bảo vệ cô, giúp cô giải quyết khó khăn.
Anh giống như thiên thần hộ mệnh của cô vậy, khi cô cần anh anh sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
"Em xảy ra chuyện lớn như vậy làm sao anh không đến được!"
"Nhưng là, làm sao anh biết em xảy ra chuyện?"
Trường học và công ty cách nhau rất xa, coi như tin đồn lan rộng, cũng sẽ không truyền đến tai anh nhanh như vậy.
"Anh tự nhiên có biện pháp, tóm lại bất kể xảy ra chuyện gì em không cần lo lắng, vì đều có anh ở bên cạnh em."
Thật ra thì Mạnh Tử Long không yên tâm cho cô đến trường một mình, anh sợ cô sẽ qua lại với nam sinh khác, và sợ cô xảy ra chuyện, cho nên anh đã sắp xếp thám tử tư trong trường, chỉ cần cô có chuyện gì thì anh sẽ biết hết tất cả.
Vốn là anh đang ở trong phòng họp, nhưng là anh được điện thoại, biết cô xảy ra chuyện không hay, anh liền dẹp tất cả các hội nghị chạy tới trường học tìm cô.
Ở trong lòng anh cô vĩnh viễn đứng ở vị trí thứ nhất , sự nghiệp mặc dù quan trọng, nhưng nếu như không có cô ở bên cạnh, thì anh kiếm nhiều tiền để làm gì? !
"Long, cám ơn anh." Điềm Điềm chỉ biết nói cám ơn, trừ cám ơn ra cô không biết phải biểu đạt lòng mình như thế nào.
"Đứa ngốc." Mạnh Tử Long một tay lái xe một tay sờ mái tóc mềm mại của cô.
"Anh đinh xử lí chuyện này như thế nào?" Mặc dù cô biết thực lực của anh rất mạnh, nhưng chuyện này là chuyện trong trường học, hơn nữa miệng của người ta cô cũng không có cách nào chặn lại.
"Điềm Điềm, về chuyện này em không cần lo lắng, trường học không phải đã nói sẽ giải quyết ư, em chỉ cần đợi ở trong nhà chừng mấy ngày, chuyện khác không cần em suy nghĩ, nếu như em nhàm chán có thể tới công ty đi làm."
"Nhưng là. . . . . ." Đều tại cô, nếu như cô không đi uống rượu với Bồi Hiên thì sẽ không xảy ra chuyện gì, cô cũng không cần phải xin lỗi anh, cũng sẽ không bị những tin đồn nhiều chuyện kia ảnh hưởng, đều tại cô không tốt, làm anh phải lo lắng cho cô.
"Điềm Điềm, không có gì nhưng nhị gì hết, em phải tin tưởng anh." Mạnh Tử Long cầm tay cô, anh cầm thật chặt, lòng bàn tay của anh truyền tới nhiệt độ làm cho lòng cô ấm áp.
"Ừ." Cô nghiêm túc gật đầu, cô nên tin tưởng anh, hiện tại cô chỉ có thể tin tưởng anh.
——
"Anh đi làm đi, em ở nhà một mình là được rồi."
"Em xác định em có thể ở nhà một mình?" Mạnh Tử Long dẫn cô về nhà, sau đó anh muốn ở nhà cùng với cô.
"Dĩ nhiên có thể, em cũng không phải là em bé, anh đi đi, đi làm đi." Cô đẩy anh ra cửa trước, "Bái bai." Cô phất tay với anh rồi đóng cửa lại.
"Đứa ngốc." Nhìn cô cố làm ra kiên cường anh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng anh nên để cho cô có thời gian tỉnh táo lại.
Cô đóng cửa xong, cả người mệt lả tựa vào cửa từ từ tuột xuống đất.
Cô chưa từng gặp qua chuyện như vậy, trước kia đi học mọi chuyện đều rất tốt, mặc dù nhà nghèo, nhưng cô học tập rất vui vẽ.
Cô cho là cô có thể tiếp tục giấc mộng học đại học, nhưng cô không nghĩ tới mọi chuyện lại phực tạp như vậy.
Chẳng lẻ người có tiền đều phức tạp như vậy sao, hay do cô quá đơn thuần, hoặc là thế giới đã thay đổi.
Càng nghĩ càng buồn cô đem đầu của mình vùi vào trong gối, cô không khóc, cô chỉ là muốn suy nghĩ về mọi chuyện đã xảy ra mà thôi.
Trước kia cô rất dũng cảm để tiếp nhận mọi chuyện, nhưng bây giờ cô đã trở nên mềm yếu và nhát gan hơn, chuyện vừa xảy ra làm cho cô giống như một con đà điểu núp sau lưng con chim đại bàng.
Bây giờ cô nghĩ lại lời đồn trong trường học là một chuyện hết sức bình thường, trước kia cô học cấp hai cũng nghe nói có người mang thai sau đó lại xảy thai, chuyện này bị người ta truyền đi mấy ngày sau đó liền bị lãng quên, không ai để trong lòng, chẳng qua chỉ là tin đồn nhiều chuyện mà thôi.
Bây giờ cô nghĩ lại chuyện của chính mình cũng giống như thế, qua mấy ngày nữa cũng sẽ bị người ta lãng quên.
Sáng hôm sau cô ăn xong liền lười biến mở TV lên xem, nhưng màn hình TV cô lại nghe được giọng nói của Mạnh Tử Long, vừa bắt đầu cô tưởng mình nghe nhằm, nhưng khi cô nhìn rõ được người đàn ông anh tuấn trong đó là ai thì cô mới biết được anh đang triệu tập kí giả.
Cô nghe được có người hỏi, "Nghe nói lần này ngài triệu tập kí giả là muốn tuyên bố tin tức đính hôn, xin hỏi chuyện này là thật không, có đúng hay không?"
Đính hôn? Hai chữ này như sấm bên tai cô, anh muốn đính hôn cùng với ai?
Cô chăm chú nhìn chằm chằm vào màn hình TV, cô không dám nháy mắt, sợ mình bỏ qua thứ gì quan trọng nhất, lỗ tai cô cũng chăm chú lắng nghe.
"Đúng vậy, hôm nay tôi triệu tập kí giả là muốn thông báo về chuyện đính hôn."
Mạnh Tử Long vừa nói xong, nhất thời hộ trường nổi lên âm thanh ồn ào, "Vậy xin hỏi ngài đính hôn với tiểu thư nhà nào?"
Cô sửng sốt nhìn, đúng vậy, anh nhất định phải đính hôn với thiên kim nhà giàu mới đúng, mới vừa rồi trong phút chốc kia cô tưởng đó là mình.
Cô muốn tắt TV, nhưng là tay cô run rẩy cầm hộp điều khiển ti vi không ấn phím bất kỳ nút nào, thật ra thì trong lòng cô vẫn luôn hi vọng, cô muốn biết đối tượng kết hôn của anh là ai.
Mạnh Tử Long bắt đầu nói chuyện, cả hội trường nhất thời yên lặng, "Cô ấy không phải tiểu thư nhà giàu, cô ấy chỉ là một cô gái bình thường, nhưng quan trọng là tôi yêu cô ấy."
Cô gái bình thường, anh yêu cô, trong nháy mắt nước mắt cô tuôn rơi, anh nói là cô sao, thật sự là cô sao, cô chỉ cảm thấy lỗ tai của mình đang ong ong không thể nghe được gì nữa, càng không dám tin Mạnh Tử Long sẽ triệu tập ký giả mà nói chuyện này.
"Điềm Điềm, em có nghe không, em gả cho anh có được hay không?" Mạnh Tử Long ngẩng đầu lên, giống như là đang đứng ở trước mặt cô.
Nước mắt cô cơ hồ che chăn hết tầm mắt, cô chỉ có thể không ngừng hướng TV mà gập đầu, cô căn bản không biết anh không thể thấy được.
"Xin mọi người hãy làm chứng cho tôi, tôi nhất định sẽ yêu thương, cưng chiều cô ấy cả đời." Mạnh Tử Long nói xong, anh về phía ống kính cười, giống như cô đang ở trước mặt anh vậy.
Từ hôm nay trở đi lại có thêm một vị anh tuấn đẹp vương lão ngũ đi vào phần mộ hôn nhân, các ký giả không khỏi cảm than, thế nhưng đây là hạnh phúc cả đời của anh, họ sẽ chúc mừng cho anh.
Tin tức TV sớm đã đổi nội dung, nhưng là cô vẫn ngây ngốc nhìn chằm chằm vào màn ảnh, khóc không ngừng, là bởi vì cảm động, cô thật sự quá cảm động, chỉ có thể dùng nước mắt để diễn tả tâm tình bây giờ.
Phụ nữ rất dễ mềm lòng, họ không mong đợi người đàn ông phải nói lời ngon tiếng ngọt, mà họ chỉ mong người đó có thể đối xử thật lòng với họ.
Tin tức được truyền đi, điện thoại Mạnh Tử Long liền vang không ngừng, cuộc gọi thứ nhất là của Hạ Vũ gọi tới.
"Long, cậu thật sự muốn kết hôn cùng với cô ấy?" Khi thấy tin tức truyền đi, Hạ Vũ không dám tin vào ánh mắt của chính mình, Mạnh Tử Long và Điềm Điềm quen biết nhau chưa lâu, mà bây giờ anh ta lại tự nhiên cầu hôn trên TV với cô ấy, điều này làm cho Hạ Vũ không thể tưởng tượng nổi, đối với anh ta sinh lòng hoài nghi.
"Ừ."
"Cậu xác định sao? Cậu hiểu cô ấy sao? Cậu yêu cô ấy sao? Cậu muốn kết hôn cùng với cô ấy hả?" Hạ Vũ kích động, an hem tốt nhất của mình muốn kết hôn, làm anh em chỉ có thể biết được tin tức kết hôn của anh em mình trên TV, Mạnh Tử Long cũng quá coi thường anh đi.
"Tôi xác định tôi yêu cô ấy." Mạnh Tử Long muốn cưới Điềm Điềm làm vợ, trừ cô ấy ra ai anh cũng không cần.
"Được rồi, cậu đã quyết định như vậy, tôi chúc mừng cho cậu." Thấy được anh kết hôn với người mình yêu, anh chúc mừng cho cậu, mặc dù anh biết em gái của anh cũng rất yêu Mạnh Tử Long, nhưng mà cậu ấy không thương em gái anh thì anh cũng không thể làm gì được.
"Cậu nhớ tới uống rượu mừng của tôi."
"Dĩ nhiên."
Điện thoại đã cắt đứt, nhưng Hạ Vũ vẫn còn chưa lấy lại tinh thần, mặc dù anh biết cậu ta có tình ý với Điềm Điềm, nhưng anh không biết mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy.
Sau đó cậu ta lại nhận được điện thoại, "Này, Vũ, cậu thấy được tin tức trên TV không?"
"Thấy được."
"Long thật sự muốn kết hôn cùng với Điềm Điềm sao?" Triệu Quan Lân kích động, từ lần đầu tiên gặp Điềm Điềm anh đã có cảm giác với cô, anh chỉ mới xuất ngoại một thời gian, liền nghe được tin tức như thế này rồi.
"Ừ."
"Nha." Triệu Quan Lân cảm giác được tim mình như tan nát, không có hơi sức nói tiếp anh cúp điện thoại, linh hồn mệt mõi anh ngã nhào vào ghế salon.
Bởi vì chênh lệch thời gian, thời điểm cha mẹ anh nghe được tin tức này thì là buổi tối, Phan Liên Phỉ đang đắp mặt nạ, bà nghe được tin tức trong TV liền dựt bắn người, mặt nạ cũng rơi trên mặt đất.
Mạnh Thiệu Phong đang từ phòng tắm đi ra ngoài, thấy vợ mình nhìn TV thất thần, "Lão bà, đã xảy ra chuyện gì?"
Mạnh Thiệu Phong đi tới bên cạnh bà nhìn màn hình TV, Mạnh Tử Long đang nói ‘ Điềm Điềm, em gả cho anh có được hay không
. . . . . . ’
"Lão bà, bình tĩnh." Mạnh Thiệu Phong đỡ Phan Liên Phỉ ngồi xuống ghế sofa, "Em không phải hi vọng con trai em có thể lấy vợ hay sao? Em xem, hiện tại con trai em đã đưa con dâu em trở về rồi sao, làm sao em giống như không vui vậy?"
Mạnh Thiệu Phong nhìn con trai mình, không hổ là con trai ông, cách làm rất tuyệt.
"Em rất hi vọng con trai em có thể lấy vợ, nhưng là cái tên tiểu tử thúi này chưa được sự đồng ý của em liền tự động chủ trương, đứa con đó đem em đặt ở chổ nào đây?"
"Được, được, em không nên tức giận, chỉ cần con trai thích là được rồi, chẳng lẽ em không tin vào ánh mắt nhìn người của con trai em hay sao?" Mạnh Thiệu Phong chưa bao giờ phải lo lắng cho Mạnh Tử Long vì ông tin tưởng con trai ông, nên ông mới giao công ty cho anh, và ông cũng tin vào ánh mắt nhìn người của con trai ông.
"Không được, em muốn gọi điện cho nó." Phan Liên Phỉ cầm điện thoại gọi rất nhiều lần, đều là máy đang bận.
"Anh xem chuyện tốt của con trai anh làm, thậm chí cả điện thoại đều không nhận." Phan Liên Phỉ ảo não làm rơi điện thoại di động xuống.
Mạnh Tử Long tuyên bố đính hôn anh dự đoán trước kết quả sẽ như vậy, mỗi người điện thoại tới đều hỏi anh về chuyện đính hôn, anh rất muốn tắt điện thoại, nhưng anh lại sợ Điềm Điềm xảy ra chuyện, cho nên anh chỉ có thể chịu đựng mà giải thích từng cuộc điện thoại gọi đến.
"Chúng ta bây giờ lập tức trở về nước." Trong lòng Phan Liên Phỉ hiện giờ đều nghĩ về chuyện của Mạnh Tử Long, đâu còn tâm tình mà chu du thế giới.
"Lão bà, bây giờ đã trễ rồi, ngài mai chúng ta hãy về?" Mạnh Thiệu Phong ngồi gần khuyên nhũ bà, nhưng là tính tình Phan Liên Phỉ ông còn không biết sao, bà đã quyết định rồi ai cũng không ngăn cản được.
Cho nên Mạnh Thiệu Phong và Phan Liên Phỉ trong đêm hôm đó hai người bay về nước.
Điềm Điềm muốn gọi điện thoại cho Mạnh Tử Long, nhưng cô do dự thật lâu, cuối cùng cô cũng không có dũng khí gọi điện thoại qua.
Cô không biết nếu như điện được rồi cô phải nói cái gì với anh, lời cầu hôn của anh rất đường đột, không có thông báo trước, hạn phúc tới quá nhanh làm cho cô không tin đó là sự thật, mà bây giờ cô chính là rơi vào tình huống này.
Cô mở TV đổi kênh truyền hình thì cô thấy tất cả tin tức đều là màng cầu hôn của Mạnh Tử Long, hôm nay cơ hồ tất cả các chương trình TV đều đưa tin tức này.
Cô suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cô quyết định vẫn là ở nhà đợi anh là tốt nhất.
Hạ Như Vân xem được tin tức này, cô cơ hồ muốn ỏng đầu, cô thích Mạnh Tử Long nhiều năm như vậy, lại đổi lấy kết quả như thế này, tại sao người đàn bà kia lạ là vợ của anh, cô mới chính là người thích hợp nhất để làm vợ của anh.
Hạ Như Vân làm thư kí của anh, nhưng cô hoàn toàn không biết tin tức này, rốt cuộc anh coi cô là cái gì.
Từ nhỏ cô lớn lên trong một gia đình giàu có, cô không khỏi sinh lòng kêu ngạo, như bây giờ anh không để cô vào trong mắt, mặt mũi của cô còn để ở đâu.
Cô bất chấp tất cả xông vào phòng làm việc của Mạnh Tử Long, "Anh muốn kết hôn với người phụ nữ kia?" Hôm nay cô không gọi anh là Mạnh ca ca nữa, lửa giận của cô đã che mờ mất lý trí.
"Làm một thư ký tại sao em lại không tuân thủ quy củ, lại tự tiện xông vào phòng làm việc của ông chủ?" Vốn là chuyện ngày hôm nay đã đủ phiền rồi, bây giờ còn thêm một Hạ Như Vân nữa, anh cảm thấy đầu mình sắp nổ tung rồi.
"Em. . . . . ." Hạ Như Vân được cha mẹ và anh trai nâng niu như bảo bối, làm sao để cho cô chịu ủy khuất như bây giờ.
Ngay lập tức nước mắt cô liền tràn mi, Hạ Như Vân đẩy cửa chạy ra ngoài, lòng của cô đã tan nát vĩnh viễn không khép lại được.
Từ đó về sau cuộc đời của cô xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, cũng có thể nói là không còn đường về, nhưng là chuyện xảy ra hôm nay cùng anh có quan hệ, nếu như lúc đó anh nói chuyện lịch sự với cô, thì Điềm Điềm về sau cũng không phải gặp thảm kịch.
Mạnh Tử Long về nhà thì anh thấy trong nhà đèn sáng trưng, trong lòng của ấm áp, cha mẹ đem công ty ném cho anh, chính bản thân họ thì đi chu du khắp thế giới, mỗi buổi tối anh tan việc về nhà thì thấy trong nhà luôn là khoảng không gian đen kịt khiến Mạnh Tử Long cảm thấy cô độc, nhưng là hiện tại sẽ không, bởi vì trong nhà có người anh yêu đang chờ anh trở về nhà.
"Điềm Điềm, anh đã trở về." Cửa còn chưa mở ra Mạnh Tử Long đã không kịp chờ đợi kêu cô.
"Ăn cơm được rồi." Tối hôm nay cô cố ý chuẩn bị một bàn thức ăn, cô thật muốn đãi anh ăn một bửa, cô biết anh công tác rất khổ cực mà anh lại còn quan tâm đến cô nữa, thật ra thì cô không thích hợp làm bạn gái anh, vì cô luôn gây phiền phức cho anh.
"Oa, Điềm Điềm, hôm nay em chuẩn bị một bàn lớn thức ăn như vậy, thơm quá nha." Mạnh Tử Long nhìn một bàn món tràn đầy thức ăn, nước miếng của anh đều nhanh chảy xuống, tay của anh không tự chủ được muốn đưa tay ăn trộm.
Trước đây Mạnh Tử Long rất thích sạch sẽ làm sao lại giống như bây giờ ăn trộm, nhưng anh nhìn một bàn thức anh ngào ngạt anh không khống chế được vị giác của mình, cho nên về phương diện này tính sạch sẽ của anh đều biến mất.
Chỉ là rất đáng thương cho anh, tay anh mới vừa đưa ra cô liền đánh vào tay anh, "Anh đi rửa tay trước đi." Điềm Điềm không chút lưu tình đánh anh, Mạnh Tử Long cảm giác được tay mình đang rất tê.
"Điềm Điềm, em xuống tay thật không lưu tình." Mặc dù ngoài miệng anh nói như vậy nhưng là anh vẫn đi rửa tay.
Nhìn Mạnh Tử Long nghe lời như vậy, anh giống như một đứa trẻ, anh làm nũng anh ăn vạ với cô, cho nên cô không có cách nào ghét anh được.
Đợi đến anh rữa tay đi ra thì Điềm Điềm đã chuẩn bị bữa cơm xong rồi, "Oa, rốt cuộc có thể ăn rồi." Mạnh Tử Long nhìn một bàn tràn đầy món ăn hưng phấn nói.
Thật ra thì tay nghề Điềm Điềm chỉ là bình thường mà thôi, dĩ nhiên đây chỉ là ý nghĩ của cô, Mạnh Tử Long cảm thấy tài nấu nướng của cô rất tốt, làm món ăn cũng ngon, làm cho anh ăn cơ hồ đều muốn liếm bết thức ăn.
Cảm giác thành tựu lớn nhất của cô chính là giờ phút này, nhìn anh đem đồ ăn cô nấu ăn sạch, hơn nữa bộ dáng anh ăn rất hạnh phúc.
"Điềm Điềm, chuyện kia em suy nghĩ như thế nào rồi?"
"Chuyện gì?" Điềm Điềm cầm đôi đũa dừng lại nhìn anh, tâm cũng bùm bùm nhảy dữ dội.
"Em không xem thấy tin tức sao?" Mạnh Tử Long bộ dạng rất bình tĩnh, nói chuyện với cô đầu cũng không nâng lên, nhưng là chỉ có anh mới biết được tâm tình của anh đang rất khẩn trương, anh sợ nếu như cô không đáp ứng thì như thế nào?
"Thấy được." Nhớ tới những lời anh nói trên TV, khuôn mặt của cô liền hồng lên, cô cũng từng ảo tưởng đến màn cầu hôn của anh, nhưng không ngờ anh lại làm như vậy.
Mặc dù cô cũng hy vọng có thể có một màn cầu hôn lãng mạn, nhưng là một màn hôm nay có thể hù dọa cô, thậm chí cô còn không dám ra cửa mua thức ăn, hoàn hảo trong tủ lạnh có rất nhiều.
"Vậy em có đáp ứng không?" Đối diện với người quan trọng nhất nhịp tim anh càng đậptăng tốc, thiếu chút nữa muốn nhảy ra ngoài.
Điềm Điềm không biết phải nói cái gì? Đáp ứng không? Thật ra thì cô sớm đã là người của anh rồi, không phải sao.
"Ừ." Điềm Điềm xấu hổ gật đầu, cứ như vậy đáp ứng lời cầu hôn của Mạnh Tử Long.
"Thật, Điềm Điềm, em đáp ứng, thật tốt quá,." Mạnh Tử Long kích động từ trên ghế nhảy dựng lên chạy đến trước mặt cô, ôm cô vào lòng, sau đó anh xoay rất nhiều vòng.
"Ha ha. . . . . ." Điềm Điềm cười rộ lên làm cho căn phòng cũng nhộn nhạo hẳn lên.
Đúng vậy, cô sắp trở thành vợ của anh, chỉ là cô bắt đầu lo lắng cùng anh ở chúng sao này liệu cô có hạn phúc không?