Biên tập Socnau
"Anh về trước đi, Em đi lấy ít đồ của mình sẽ đi tới bệnh viện"
Trước khi xuống xe Điềm Điềm nói với Mạnh Tử Long
"Ừ, vậy thì có chuyện gì ở đây em gọi điện thoại cho anh, điện thoại của anh mở máy 24/24 giờ" Mạnh Tử Long cười cười với Điềm Điềm, để khích lệ cô, để tạo cho cô dũng khí can đảm.
Điềm Điềm gật đầu với anh, có một người đàn ông như vậy ở bên cạnh quan tâm tới cô, cảm giác rất hạnh phúc.
Điềm Điềm quay người đi lên trên lầu rồi, nhưng Mạnh Tử Long không lái xe rời đi ngay, anh muốn tận mắt nhìn thấy bóng lưng cô biến mất anh mới yên tâm.
"Thư Thụy, ngày mai em còn phải đi học, em ở nhà nghỉ ngơi đi, ở bệnh viện có chị chăm sóc cha là được rồi" Điềm Điềm vừa thu rọn quần áo vừa nói.
"Vâng" Thư Thụy nằm ở trên giường nhắm hai mắt lại, Điềm Điềm hoàn toàn không cảm thấy sự quan tâm của cô bé với ba, đột nhiên cô cảm thấy Thư Thụy giống như là thay đổi thành một con người khác, chẳng lẽ không có quan hệ huyết thống là có thể có biểu hiện lạnh nhạt như vậy sao.
Điềm Điềm đang thu dọn đồ đạc liền trở nên hầm hầm nhanh chóng đi tới bệnh viện
Nhìn cha nằm ở trên giường bệnh, người cắm đâu ống dẫn, trong lòng Điềm Điềm đau đớn giống như có hàng ngàn nhát dao xẹt qua vậy,
Cô cố gắng hết sức để bản thân nhẹ tay nhẹ chân đi tới bên cạnh giường bệnh của Cam Lâm, thư uyển đã nằm ở mép giường ngủ thiếp đi, chắc là vì trước đó khóc nhiều quá nên mệt mỏi, Điềm Điềm biết Thư Uyển rất yêu ba, nhiều năm qua bà không ngại cực khổ cũng vì cái nhà này mà trả giá rất nhiều, ở trong lòng Điềm Điềm đã thực sự coi bà như mẹ ruột của mình.
Điềm Điềm không đánh thức Thư Uyển, chỉ là tìm chiếc ghế ở bên cạnh ngồi xuống.
Nhìn sắc mặt tái nhợt và hai bên tóc mai bạc trắng của ba
Ba, Điềm Điềm có lỗi với ba, để cho ba lớn tổi như vậy rồi còn phải ra ngoài làm việc.
Ba, ba yên tâm, Điềm Điềm nhất định sẽ mới bác sĩ giỏi nhất chữa khỏi bệnh cho ba.
Nghĩ đi nghĩ lại nước mắt liền chảy xuống, nhớ lại những ngày tháng hạnh phúc khi còn bé được ở cùng ba mẹ, trong lòng liền đau nhức khó chịu.
Bên ngoài trăng sáng đã lên, Điềm Điềm ngắm nhìn cảnh vật phía ngoài cửa sổ, tự nhiên nhớ tới người đàn ông kia, cấp trên của mình, mặc dù mọi biểu hiện của anh đều nói lên cô là người đặc biệt với anh, nhưng vào lúc này Điềm Điềm lại thấy sợ hãi, cô sợ bản thân cô không xứng đáng để anh phải trả giá nhiều như vậy, anh là Tổng giám đốc của tập đoàn Long Phỉ, còn cô chỉ cô gái nghèo ngay cả học đại học cũng không. Bất kể là tiền tài, địa vị, học thức hay là bất kỳ phương diện nào đi nữa, Điềm Điềm cũng không thể tìm ra được một lý do để xứng đôi với anh.
Buổi tối ở bệnh viện rất yên tĩnh, yên tính khiến Điềm Điềm thấy có chút sợ, sự yên tĩnh này làm cho con người ta sợ hãi, cảm thấy giống như sinh mạng đang ở trong tay từ từ rời đi, làm cho cô sợ hãi.
Phòng bệnh nồng nặc mùi thuốc, khiến cho cả người cô bắt đầu không thoải mái.
Điềm Điềm mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài, muốn ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành.
Có chút gió nhẹ lành lạnh, nhưng Điềm Điềm cảm thấy thật thoải mái, có một loại cảm giác sảng khoái, tâm trạng lo lắng lúc đầu cũng được thả lỏng không ít.
Vào lúc này sẽ không có ai qua lại, Điềm Điềm dựa vào băng ghế trong hoa viên bệnh viện, lẳng lăng nhắm hai mắt lại, hô hấp đều đều.
Thỉnh thoảng có tiếng nói chuyện của các y tá truyền tới bên tai, khiến cho cô cảm giác bản thân vẫn ở trong thế giới nay, chung quanh vẫn có nhiều người cười như vậy, cho dù sau này ba có thể khỏi bệnh hay không, chỉ cần ông không có việc gì là tốt rồi, chỉ cần ông ở cạnh mình, như vậy thì tất cả đều không có gì quan trọng.