"Mẹ, như thế nào hả mẹ? Mẹ anh có ngon không?" Mạnh tử long nhìn Phan liên Phỉ đang gấp món ăn đưa vào trong miệng, anh gấp gáp hỏi.
Điềm Điềm mặc dù không có ngẩng đầu lên, nhưng là trong lòng vẫn ôm hy vọng, hy vọng bà có thể chấp nhận, dù sau cuối cùng cũng ở chung một chổ, nếu như quan hệ không tốt, cô sợ người chịu khổ nhất chính là Mạnh Tử Long, cô không hy vọng anh bị kẹt ở chính giữa.
Chỉ thấy Phan Liên Phỉ nói một câu, "Cũng tạm được."
Mặc dù không có khích lệ, nhưng trong lòng Điềm Điềm vẫn rất cao hứng, dù sao bà cũng không nói thức ăn cô quá khó ăn, như vậy là đủ rồi.
"Mẹ không biết thưởng thức gì hết." Mạnh Tử Long nói như vậy, sau đó cầm thức ăn của bà vừa mới ăn một nữa đưa vào trong miệng mình, thưởng thức ngon lành.
"Được rồi, hai người đừng làm ồn nữa, Điềm Điềm làm món ăn quả thật rất ngon, em cũng đừng quá soi mói con bé." Mạnh Thiệu Phong đứng ra hoà giải, đều này ngược lại làm cho Phan Liên Phỉ càng tức giận hơn, tốt lắm, hiện tại con trai không đứng bên cạnh mình, ngay cả chồng mình cũng không đứng ở bên cạnh mình, người làm mẹ như mình thật là sai làm mà.
"Anh thích ăn như vậy thì tự anh ăn đi." Phan Liên Phỉ buông bát xuống đi lên lầu.
Lần này ngay cả Mạnh Thiệu Phong cũng sững sờ, ai có thể nói cho ông biết rốt cuộc ai lại chọc giận bà nữa rồi, sao trước kia ông không thấy bà dễ tức giận như vậy, thật là kỳ quái.
Làm mẹ chính là như vậy, con trai cưới vợ, thường các bà mẹ chồng hay ăn dấm chua cùng với con dâu, hiện tại Phan Liên Phỉ chính là như vậy, trước kia con trai luôn đứng bên cạnh mình, nhưng bây giờ con trai mình vĩnh viễn đứng cùng bà xã của nó, đây chính là sự khác biệt.
"Con trai, đây là tình huống gì đây?" Mạnh Thiệu Phong nhìn bóng lưng Phan Liên Phỉ ông chỉ có thể bất đắc dĩ hỏi, "Trước kia tại sao ba không nhìn ra mẹ con lại là một người không hiểu đạo lý như vậy chứ."
Mạnh Tử Long bày tỏ anh cũng không biết gì, anh cho tới bây giờ đều cảm thấy mẹ mình là một người phụ nữ rất hiểu lòng người, nhưng hôm nay bà lại cố tình gây sự.
Điềm Điềm nháy mắt với anh gọi anh đi lên lầu, "Anh mới không cần đi đâu, hiện tại mẹ anh đang nổi nóng, anh không muốn bị ngọn lửa của mẹ mình thêu đốt."
"Điềm Điềm, em nói đi có phải phụ nữ đều khó phục vụ như vậy hay không, về sau em cũng trở thành bộ dáng như vậy hay sao?"
Điềm Điềm suy nghĩ, nếu như mình có con trai thì chắc cũng giống như mẹ của Mạnh Tử Long làm khó con dâu thôi.
"Đúng vậy." Điềm Điềm nghiêm túc gật đầu.
"A, không thể nào, sao em lại khủng bố như vậy." Cả người Mạnh Tử Long ngã vào ghế dựa, giống như trên người Điềm Điềm đang có một con virut gây nguy hại đến cho mình.
"Anh còn không mau đi an ủi mẹ mình đi." Điềm Điềm ở dưới mặt bàn đá Mạnh Tử Long một cước sau đó lớn tiếng nói, dù sao ba anh vẫn còn ở đây, nên cô có chút lúng túng.
"Không đi." Mạnh Tử Long nói, "Chết đều không đi."
"Anh. . . . . ." Điềm Điềm tức giận muốn đánh anh, nhưng cô ngại Mạnh Thiệu Phong ở đây nên cô nhịn.
"Anh không đi tự em đi." Điềm Điềm tức giận đứng lên, nếu như sau này con trai cũng nghiêng về vợ của nó, sau này có ngày cô cũng sẽ tức chết.
Mặc dù Mạnh Tử Long nói như vậy làm cho cô rất cao hứng, nhưng vô luận là như thế nào cô cũng đứng trên lập trường của mẹ anh mà suy nghĩ.
Nhìn Điềm Điềm đi lên lầu, Mạnh Tử Long muốn kéo cô lại, nhưng đã chậm một bước cô đã đi rồi.
Hiện tại Điềm Điềm đang đứng trước cửa phòng của Phan Liên Phỉ, tim đập dữ dội, cô muốn giơ tay lên gỏ cửa nhưng cánh tay cô lại run lẩy bẩy, cô bây giờ đã bắt đầu hối hận tại sao mình nhất thời lại dũng cảm như vậy, tại sao cô lại muốn đi lên lầu, hiện tại tiến cũng không được mà lùi cũng chẳng xong.
Cô giơ tay lên gỏ cửa.
Phan Liên Phỉ nghe được tiếng gõ cửa, bà không lên tiếng, hiện tại bà đang nổi nóng, ai bà cũng không muốn gặp.
Điềm Điềm dán lỗ tai lên cửa thật lâu nhưng bên trong cũng chưa có trả lời, "Bác à, con đi vào nha." Điềm Điềm đẩy cửa đi vào.
Phan Liên Phỉ nghe được giọng nói của cô, lửa giận không có chổ phát tác, chỉ có thể ngồi ở trên ghế, cúi đầu không nhìn cô.
"Bác à. . . . . ." Điềm Điềm muốn an ủi bà, nhưng cô không biết nên nói cái gì, "Bác à, cái đó. . . . . . Bác không cần phải tức giận, bác trai và anh Long không cố ý muốn chọc giận bác."
Mỗi lần khẩn trương Điềm Điềm theo thói quen khuấy động ngón tay của mình, dĩ nhiên lần này cũng không ngoại lệ, hiện tại cô liền không ngừng khuấy động ngón tay của mình, cô không biết mình nên nói cái gì bây giờ, trong lòng khẩn trương muốn chết, cô sợ mình nói sai sẽ chọc giận với tới Phan Liên Phỉ.
"Bác có muốn con hâm nóng thức ăn bưng lên hay không, bằng không bác sẽ đói bụng."
Bất kể Điềm Điềm nói gì Phan Liên Phỉ đều giống như không nghe thấy, thật ra thì trong lòng bà đã sớm được Điềm Điềm hòa tan rồi, nhưng ngoài mặt bà vẫn lạnh như băng.
"Sắp kết hôn rồi còn gọi ta là bác sao? !" Đột nhiên Phan Liên Phỉ nói lên câu đó, Điềm Điềm sợ tới mức hai chân sụi lơ.
"À?" Điềm Điềm chưa hiểu ý của Phan Liên Phỉ.
"Đứa ngốc, mẹ anh đã tiếp nhận em rồi." Cửa phòng đột nhiên bị mở ra, sau đó Mạnh Tử Long từ cửa đi vào, trên mặt hàm chứa nụ cười.
Thật ra từ lúc Điềm Điềm bắt đầu đi vào gian phòng này, thì anh vẫn đứng ở bên ngoài nghe lén.
"À?" Điềm Điềm không thể tin vào những gì cô nghe được, cô cao hứng đến nghẹn ngào, "Mẹ." Điềm Điềm gọi Phan Liên Phỉ, giọng nói nghẹn ngào.
"Đứa ngốc, bây giờ nêm vui vẻ không phải sao, tại sao em lại khóc." Mạnh Tử Long vuốt tóc của cô, tay còn lại ôm eo của cô.
Nhìn Điềm Điềm và Mạnh Tử Long ân ái, đột nhiên Phan liên Phỉ cảm thấy mình sai lầm rồi, chỉ cần con trai của mình hạnh phúc là được rồi.
"Được rồi, không cần ở trước mặt bà già này ân ái." Phan Liên Phỉ nhìn không nổi nữa liền đi xuống lầu.
Bà chưa có đi xa liền nghe tiếng cười sảng khoái của Điềm Điềm, " Thật tốt quá, mẹ anh đã tiếp nhận em rồi."
Phan Liên Phỉ nghe được tiếng cười ở trong phòng, bà liền ngừng lại, sau đó bà lại nở nụ cười.
"Thế nào, đại tiểu thư đùa bỡn xong rồi hả ? !" Nhìn mặt Phan liên Phỉ nở nụ cười Mạnh Thiệu Phong liền nói.
"Anh mau chuẩn bị thức ăn cho em đi." Bà ngồi trên ghế chờ đợi thức ăn.
"Cha, con tới rồi." Mạnh Thiệu phong tính đứng dậy liền nghe được âm thanh của Điềm Điềm.
"Con mới gọi ta là cái gì?" Mặc dù không phải lần đầu tiên ông nghe được tiếng ba, nhưng là lần đầu tiên nghe được con dâu gọi mình là ba, nội tâm ông kích động không thôi.
"Anh thật là không có tiền đồ mà." Phan Liên Phỉ hung hăng đem khinh bỉ ông.
Nhìn hai người vui vẽ như vậy cô nghĩ sau này cô sẽ sống cực kì vui vẻ thôi.
"Cha, con gọi người là cha." Điềm Điềm nở nụ gọi lại.
"Ai, con thật biết nghe lời ." Mạnh Thiệu Phong vui vẻ cả người đều muốn bay lên.
————
Một tuần lễ sau, biệt thự Mạnh gia đang cử hành một lễ đính hôn cực kì long trọng.
"Chị, hôm nay chị thật xinh đẹp." Thư Thụy không nghĩ tới Điềm Điềm sẽ đính hôn nhanh như vậy, hơn nữa đối tượng kết hôn của chị mình lại là một người đàn ông anh tuấn như vậy.
Thư Thụy mặc dù nở nụ cười, nhưng nội tâm của cô đang bắt đầu một âm mưu.
"Em cũng xinh đẹp." Điềm Điềm nắm tay Thư Thụy, "Chị rất vui vì có em ở bên cạnh chị."
Ba ở nước ngoài trị liệu, mẹ đang chăm sóc ba không thể trở lại được, mặc dù cô có thể lí giải được, nhưng trong nội tâm cô vẫn luôn khổ sở, dù sao mỗi một người con gái xuất giá vẫn hi vọng có cha mẹ ở bên cạnh mình.
Khi Mạnh Tử Long đẩy cửa đi vào anh nhìn thấy Điềm Điềm liền sợ ngây người, anh gặp qua vô sô phụ nữ, nhưng anh chưa bao giờ gặp qua một cô gái nào xinh đẹp thánh thiện như vậy, xinh đẹp giống như một tiên nữ hạ phàm.
Cô mặt một bộ lễ phục mà đỏ làm tôn lên vóc người hoàn mỹ của cô, mái tóc mềm mại được bới lên, có vài sợi tóc rủ xuống má, phất qua xương vai xanh tạo cho người ta cảm giác hấp dẫn.
Nhìn cô anh càng nuốt nước bột, ánh mắt anh trở nên đói khát, sợ rằng bất kì một người đàn ông nào gặp cô cũng đều có cảm giác như vậy.
Thời điểm Mạnh Tử Long đi vào Thư Thụy nhìn lướt qua người anh, cô liền bị anh hấp dẫn, từ lúc ở trong bệnh viện cô gặp được anh, cô đã không thể nào khống chế được tâm tình của mình mà yêu anh, dù là lao đầu vào lửa cô cũng cam tâm tình nguyện.
Phụ nữ khi yêu đều mất đi lí trí, cô cũng không ngoại lệ, cô sẽ làm tổn thương bất kì ai ở bên người anh.
"Anh Mạnh." Thư Thụy gọi một tiếng anh ngọt ngào mà mềm mại, ngay cả Điềm Điềm cũng muốn hòa tan, nhưng anh lại là bộ dáng lạnh nhạt, từ lúc vào cửa ánh mắt của anh chỉ nhin Điềm Điềm, anh chưa bao giờ dời ánh mắt qua nhìn cô.
"Thụy Thụy, về sau em phải gọi là anh rễ." Điềm Điềm cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, dù sao khi cô nghe em gái mình gọi anh như vậy lòng cô đã cảm thấy không thoải mái.
"Dạ, Anh rễ."
Lúc này Mạnh Tử Long mới phục hồi tinh thần quay lại nhìn Thư Thụy một cái, khách khí nhìn cô cười, nhưng là nụ cười này đã làm cho lòng cô càng say đắm anh hơn.
Thư Thụy đứng ở dưới đài nhìn hai người đang trao nhẫn cưới, lòng cô lền quyết định, tại sao chị cô lại có được hạnh phúc còn cô thì không có, chị cô có được tất cả cô cũng muốn có.
Thư Thụy vốn ở kí túc xa trong trường, hai chị em ít có dịp ở cùng với nhau.
"Chị, tối nay chị ngủ cùng với em có được hay không?" Thư Thụy lay lay cánh tay của Điềm Điềm.
Hôm nay là ngày đính hôn của Điềm Điềm và Mạnh Tử Long, theo lý thuyết hai người bọn họ phải ở cùng nhau, nhìn Điềm Điềm còn do dự, Thư Thụy liền nói đến, "Chị, ở chỗ này em chỉ có một người thân là chị, hơn nưa chúng ta rất vất vả mới gặp được nhau, chị đáp ứng em đi."
Thư Thụy bắt đầu làm nũng, cô biết Điềm Điềm là một người dễ dàng mềm lòng, cô không tin Điềm Điềm sẽ không đáp ứng cô.
"Được rồi, chị đồng ý với em là được rồi."
"Em biết chị là tốt nhất đối với em." Thư Thụy vui vẻ ôm Điềm Điềm, Điềm Điềm không nhìn thấy được trong ánh mắt của Thư Thụy ánh lên một điều lạ.
"Vậy chị đi nói với anh rễ em một tiếng." Điềm Điềm đứng lên, trong lòng tính toán mở miệng nói chuyện với anh như thế nào đây, vì cô biết chắc chắn anh sẽ không đồng ý.
"Được, vậy em chờ chị." Nhìn bóng lưng của Điềm Điềm rời đi, ánh mắt Thư Thụy lóe lên sự gian xảo.
"Sao em lại đi lâu như vậy?" Điềm Điềm đi vào Mạnh Tử Long đã tắm xong mặc áo ngủ tựa vào đầu giường đọc sách.
"Long ——" Điềm Điềm đi tới bên cạnh anh ngồi xuống.
"Sao vậy?" Mạnh Tử Long cảm giác được có điềm xấu, mỗi khi Điềm Điềm làm nũng với anh, thì anh biết sắp có chuyện xảy ra.
"Hôm nay em có thể ngủ với Thụy Thụy được không."
"Không được." Mạnh Tử Long không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, anh làm sao có thể tiếp nhận chuyện như vậy, anh có chút tức giận, vốn là anh đang cầm cuốn sách trên tay nhưng bị anh ném xuống giường.
"Long, anh xem em và Thụy Thụy mới gặp nhau có một lần, anh để cho em bồi cô ấy được hay không." Điềm Điềm nắm tay Mạnh Tử Long bắt đầu làm nũng.
Mạnh Tử Long không nhìn cô, "Em liền muốn anh đồng ý sao? ?" Hôm nay là một ngày đặc biệt của em và anh, tự nhiên em lại nói em muốn ngủ với Thụy Thụy, lại nói em gái của em cũng không phải là con nít. " Mạnh Tử Long không tiếp thu được tin tức này, bởi vì anh không muốn tối nay anh không được ôm người đẹp ngủ.
"Long, một đêm, chỉ một đêm thôi được hay không?" Điềm Điềm giơ lên một ngón lắc lắc trước mặt Mạnh Tử Long, ai ngờ anh ngậm ngón tay cô vào trong miệng, "Một đêm cũng không được." Sau đó anh liền đặt cô ở dưới thân anh.
"Long, anh buông em ra có được hay không, em đáp ứng anh chỉ có một đêm thôi, có được hay không sao? !" Điềm Điềm ít khi làm nũng, cô bây giờ giọng nói cực kì mềm mại, Mạnh Tử Long được toàn thân như muốn nhũng ra, hạ thể của anh cũng bắt đầu bành trướng, anh làm sao có thể buông tha cô được.
"Không được." Nói xong anh liền hôn xuống người cô, Điềm Điềm né tránh, nhưng cuối cùng vẫn không tránh khỏi, càng về sau chỉ có thể liên tục thở dốc dưới thân anh.
"Chị." Thư Thụy ở trong phòng đợi vẫn không thấy Điềm Điềm trở lại, cô muốn đi tìm cô ấy, nhưng là cô không nghĩ tới vừa mở cửa ra cô đã thấy tình trạng như thế này.
"Thụy Thụy." Nghe giọng nói của Thụy Thụy, cô đẩy thân thể Mạnh Tử Long ra, sửa sang lại quần áo.
"Ngượng ngùng, em không cố ý, ai kêu anh chị lại không đóng cửa." Bộ dạng Thư Thụy thẹn thùng liên tiếp nói lời xin lỗi, chỉ là bàn tay của cô cằm cánh cửa nắm thật chặt.