Editor: jubbie
Triệu Quan Lân đẩy cửa đi vào thấy Mạnh Tử Long đang chăm chú đọc tài liệu, "Dáng vẻ làm việc của Tổng giám đốc Mạnh thật là anh tuấn, không biết khuynh đảo trái tim bao cô gái đây."
Mạnh Tử Long ngẩng đầu nhìn ra cửa, thấy anh bạn tốt Triệu Quan Lân đang đứng đó, "Ơ, sao hôm nay cậu rảnh rỗi đến chỗ tôi thế này, ngọn gió nào thổi cậu đến đây, chắc là mặt trời mọc hướng Tây rồi."
"Nghe cậu nói, không có chuyện gì thì không thể tới tìm cậu sao? Tôi hôm nay cố ý tìm Tổng giám đốc Mạnh cùng nhau ăn cơm, không biết Tổng giám đốc Mạnh có nể mặt không." Triệu Quan Lân đến bên ghế sa lon ngồi xuống, bắt chéo hai chân.
"Dĩ nhiên là phải nể mặt, Triệu đại thiếu gia đại giá quang lâm, sao có thể không nể mặt chứ. Muốn ăn gì? Tôi mời." Mạnh Tử Long buông tập tài liệu trong tay xuống, đứng lên nhìn đồng hồ quả thật cũng đến giờ ăn cơm.
"Tổng giám đốc Mạnh mời cơm, dĩ nhiên là phải ăn một bữa cho ra trò, cơ hội như thế không nhiều lắm, gần công ty cậu mới mở một nhà hàng Pháp, tôi xem trên mạng bình luận cũng không tệ, khung cảnh lãng mạn đồ ăn lại rất ngon, không biết ý Tổng giám đốc Mạnh như thế nào?" Triệu Quan Lân rất thích ăn ngon, đương nhiên yêu cầu về các món ăn cũng rất cao, nếu cậu ta vừa ý nhà hàng nào, khẩu vị nhất định không chê vào đâu được.
"Vậy thì nhà hàng kia đi, tôi tin tưởng mắt nhìn của cậu. Vậy đi ngay bây giờ chứ?" Mạnh Tử Long cầm áo khoác mặc vào, đúng lúc nhìn thấy trên âu phục của Triêu Quan Lân có vết bẩn cà phê, "Đợi chút, quần áo của cậu bị gì mà sao có vết bẩn cà phê? Triệu đại thiếu gia không phải hôm qua đi cả đêm không về đấy chứ, chẳng lẽ đi với bạn gái?" Dĩ nhiên Mạnh Tử Long chỉ mở miệng chọc ghẹo, anh biết Triệu Quan Lân là người chú trọng hình tượng, dù có đi qua đêm thì sáng hôm sau cũng không mặc quần áo có vết bẩn ra cửa.
"A, cái này a…" Triệu Quan Lân nhìn vết bẩn trên bộ quần áo sang trọng của mình, "Lúc nãy đến tìm cậu, có gặp một cô gái trên hành lang, vừa vặn trên tay cô ấy cầm đúng hai ly cà phê, kết quả là đem tặng hết cho bộ âu phục của tôi, bộ âu phục đáng thương của tôi." Triệu Quan Lân làm ra vẻ vô cùng đau thương nhìn bộ âu phục của mình, điềm đạm đáng yêu nhìn Mạnh Tử Long.
Nghe Triệu Quan Lân nói, trong lòng Mạnh Tử Long liền biết ngay người sơ xuất thất lễ là ai, ai chà… mặc dù trong lòng than thở, nhưng khóe miệng cũng nâng lên.
"Vừa may là tôi có một bộ âu phục sạch sẽ ở đây, cậu thay ra trước đi." Vừa nói vừa đẩy một cánh cửa trên tường đi vào.
Triệu Quan Lân vẫn bắt chéo hai chân ngồi trên ghế sa lon chờ Mạnh Tử Long lấy bộ âu phục ra cho cậu ta.
"Lúc nãy tên kia cười cái gì vậy nhỉ?" Triệu Quan Lân nhàn nhã nhìn theo hướng Mạnh Tử Long, nhớ lại vẻ mặt lúc nãy của Mạnh Tử Long, "Cậu ta và cô gái kia có quan hệ thế nào?" Mặc dù Mạnh Tử Long không nói gì, chỉ là cười cười, nhưng trực giác của người đàn ông mách cho Triệu Quan Lân biết nữ sinh kia và Mạnh Tử Long quan hệ không đơn giản.
"Âu phục cho cậu, cậu mới lầm bầm lầu bầu cái gì đó?" Mạnh Tử Long ném bộ âu phục cho Triệu Quan Lân.
"A, không có gì, đột nhiên nghĩ đến cô gái hắt cà phê lên người tôi, dáng dấp thật đáng yêu."
Nghe Triệu Quan Lân nói Điềm Điềm đáng yêu, trong lòng Mạnh Tử Long đột nhiên có chút ê ẩm, "Thế nào, cậu có hứng thú với cô ấy?"
"Là rất có hứng thú, đặc biệt ánh mắt cười của cô ấy thật hấp dẫn tôi." Triệu Quan Lân nhớ tới dáng vẻ Điềm Điềm cười trước mặt mình có chút si mê.
Mạnh Tử Long trong lòng bỗng đánh lô tô, cậu ta nói thật chứ, nhìn ánh mắt cậu ta hình như không giống đang nói đùa, chỉ không biết ý cô ấy thế nào, "Hay là chúng ta đi ăn cơm trước đi." Mạnh Tử Long đổi đề tài.