Editor Lyly93
Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã đến giờ tan tầm, ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Tử Long thấy anh còn đang chăm chú làm việc, không có dáng vẻ muốn đi về.
Trước kia cô cho rằng làm ông chủ là việc vô cùng dễ dàng, chỉ cần ngồi trong phòng mà đếm tiền thôi là được, có chuyện gì thì chỉ cần dặn dò cấp dưới làm là xong, nhưng bây giờ thì làm ông chủ quả thật là không dễ dàng chút nào.
Anh trừ lúc ăn cơm ra, thời gian còn lại đều dính vào cái ghế kia cả ngày, hơn nữa nhìn đống tài liệu chất cao như núi kia, cô mới hiểu thì ra làm ông chủ lại khổ như vậy, nhưng mà ông chủ thì làm nhiều việc còn mình thì ngồi 1 chỗ xem sách, chuyện gì cũng không giúp được anh, cô cảm thấy mìn thật vô dụng, có một trợ lí riêng như cô không làm mà nhận lương cô cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Này, đang suy nghĩ gì vậy?" xong việc, không biết lúc nào thì Mạnh Tử Long đã đứng ngay trước mặt Điềm Điềm.
"A, vâng". Điềm Điềm cầm cái túi phía sau chỗ ngồi đứng dậy đi theo sau anh.
"Tôi đưa em về nhà." Anh từ đằng trước cô lui lại sánh vai với cô.
"Không cần đâu, tôi tự đi về là được rồi, làm gì có ông chủ nào lại đưa nhân viên của mình về nhà, như vậy không tốt a." cô không biết là mình có tài đức gì có thể khiến đường đường là một tổng giám đốc tập đoàn Long Phỉ chăm sóc mình như vậy?
"Anh Mạnh, hôm nay chúng ta đi ăn cơm đi." Hạ Vân Như từ đâu chạy lại phía Mạnh Tử Long dùng hai tay của mình vòng lên tay anh.
"Hai người từ từ nói chuyện, tôi đi trước". Điềm Điềm cảm thấy không khí có chút lúng túng, cô không muốn là kì đà cản mũi hai người, nên vô cùng thức thời tránh xa, nếu không bị cô gái kia bắt được nhược điểm gì lại đem ra làm khó rồi sỉ nhục cô.
"Chờ một chút". Mạnh Tử Long gọi lại đi về phía Điềm Điềm.
"Còn chuyện gì nữa sao, tổng giám đốc?" Điềm Điềm xoay người lại mỉm cười nhìn anh mặc dù là cười nhưng Mạnh Tử Long lại cảm thấy vô cùng chói mắt.
"Như Vân, hôm nay tôi có hẹn cùng khách hàng ăn cơm, khi nào rảnh tôi sẽ đến nhà cô." sau đó lấy tay của Hạ Như Vân ra rồi bước về phía Điềm Điềm.
"Hẹn cùng khách hàng?" cô như thế nào không có một chút ấn tượng, chẳng lẽ cô bị đãng trí sao, ngây ngốc một hồi lâu, Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn Mạnh Tử Long nhưng không nói gì hết.
"Anh Mạnh, anh có hẹn với khách hàng khi nào sao em không biết?" Hạ Như Vân lại chạy về phía Mạnh Tử Long, lấy cánh tay vòng qua tay anh lần nữa.
Mạnh Tử Long vừa cầm tay của anh vừa nói, " A, là ngày hôm qua khách hàng cùng ta giao hẹn, cho nên cô không biết." Sau đó nâng cánh tay đeo đồng hồ của mình lên nhìn và nói, "Thời gian sắp đến, chúng ta đi trước có chuyện gì sau này hãy nói".
"Anh Mạnh, em...." Hạ Như Vân còn đang muốn nói cái gì, nhưng mà Mạnh Tử Long đã bước lên phía Điềm Điềm nói, " Em còn đứng đó làm gì, muốn khách hàng chờ sao?" trong giọng nói không có một chút gì là đang nói đùa.
"Vâng". Cô vội vàng đáp, chạy theo anh, vẻ mặt của anh nghiêm túc như vậy chẳng lẽ đúng là có hẹn với khách hàng. Nhưng mà theo lí thuyết thì cô đâu cần phải đi theo, đáng lẽ phải là cô thư kí Hạ Như Vân mới đúng chứ.
"Anh Mạnh..." Mạnh Tử Long cùng Điềm Điềm đã đi vào thang máy để lại một người nào đó đang giậm chân giận dỗi, đối với oán hận với Điềm Điềm ngày càng dâng cao.