Biên tập Socnau
"Oa, no quá". Sau khi ăn uống no đủ, hạnh phúc dựa vào bờ vai Mạnh Tử Long
Nhìn dáng vẻ hài lòng của Điềm Điềm, tiểu nha đầu này thực sự quá dễ dàng thỏa mãn.
"Thôi chết...." Điềm Điềm đột nhiên rời khỏi bở vai Mạnh Tử Long, kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.
"Sao vậy? Đã xẩy ra chuyện gì?" Mạnh Tử Long nhìn Điềm Điềm đột nhiên thay đổi nét mặt, tràn đầy nghi ngờ.
"Đồ ăn anh mua em đều ăn hết rồi, vậy anh làm sao bây giờ?" Điềm Điềm nhìn Mạnh Tử Long, thậm chí bắt đầu có chút xấu hổ.
"Nha đầu ngốc, anh đã ăn rồi" Cưng chiều đưa tay lên khẽ nhéo mũi cô một cái
"Thật không?" Điềm Điềm suy nghĩ một chút, chắc đúng là anh ăn rồi, nếu không chắc chắn bụng anh cũng sẽ kêu.
"Ùng ục"
Điềm Điềm đang suy nghĩ, bụng Mạnh Tử Long liền kêu lên thật.
"Vừa nãy là bụng của anh kêu đúng không?"
"À? Có sao? Không phải là của anh?" Mạnh Tử Long đột nhiên cảm thấy có chút mất thể diện, cái bụng này kêu lúc nào không kêu lại hêu ngay lúc này, đây không phải là muốn anh mất mặt sau.
Anh vừa mới nói xong, cái bụng của anh liền kêu lên ùng ục
"Còn nói không nữa, rõ ràng là bụng anh đang kêu, chắc chắn là anh cũng chưa ăn cơm tối, bây giờ nhất định là rất đói bụng, em mời anh đi ăn món ngon nhé" Điềm Điềm liền kéo tay Mạnh Tử Long đi.
Mạnh Tử Long rất thích cảm giác được cô dắt: "Em phải mời anh ăn món gì đó ngon vào đấy?" Đột nhiên cảm thấy việc dắt tay nhau như này là một chuyện rất hạnh phúc.
"Trời ơi, anh hỏi nhiều như vậy làm gì, anh đi theo em chẳng phải sẽ biết ngay sao" Điềm Điềm nắm tay anh không thể đi nhanh được.
Một đôi tuấn nam mỹ nữ cứ như vậy đi trên đường khiến cho không ít người qua đường ghé mắt nhìn.
Anh thật sự không dám tưởng tượng bản thân mình sẽ đến nơi như thế này để ăn cái gì đó, chỉ sự cả đời này anh cũng chưa từng nghĩ tới sẽ có chuyện như này xẩy ra.
"Chúng ta vào thôi" Điềm Điềm kéo tay Mạnh Tử Long đi vào bên trong cửa hàng.
Mạnh Tử Long nhìn cảnh vật xung quanh trong cửa hàng đột nhiên liền có cảm giác muốn ăn.
Điềm Điềm kéo anh ngồi xuống, nhưng lại cảm giác được cả người anh không được tự nhiên.
Một bà chủ quán dáng vẻ trung niên đi tới trước mặt hai người bọn họ: "Hai người muốn dùng gì? tiểu thư bạn trai cô thật đẹp trai" Nhìn người đàn ông anh tuấn, bà chủ quán không nhịn được khen ngợi.
Nghe thấy bà ta khen Mạnh Tử Long đẹp trai Điềm Điềm lại có chút xấu hổ, càng xấu hổ hơn khi bà ta nói anh là bạn trai của cô.
Có thể là do hư vinh trong lòng, có thể là bởi vì thật sự thích anh, Điềm Điềm cũng không muốn đính chính điều gì.
"Cho một bát mì thịt heo nổi tiếng nhất của cửa hàng đi"
"Được, lập tức có ngay"
Bà chủ cười cười rồi đi
"Trước đây khi còn nhỏ, em thường xuyên cùng ba mẹ tới đây ăn mì, sau này không có cơ hội tới đây nữa" Nhìn cảnh vật trong quán, Điềm Điềm có chút tức cảnh sinh tình.
"Đừng nghĩ về những chuyện đã qua nữa, sau này có anh đến đây với em" Mạnh Tử Long sẽ không nói điều gì đó ngọt ngào, nhưng một câu nói anh sẽ ở bên cạnh em đã khiến Điềm Điềm cảm thấy ngọt ngào đến tận trong tâm khảm.