Vợ Yêu Khó Thuần Phục

Chương 96: Chương 96: Vui mừng




"Bạn nói cái đứa tên Điềm Điềm ở ban thiết kế đúng là không biết xấu hổ, bị bao nuôi còn chưa tính lại còn tới quyến rũ cả Trịnh Bồi Hiên."

"Đúng là, gặp qua nhiều người không biết xấu hổ nhưng chưa từng thấy ai đạt tới mức độ như thế này."

Vốn là buổi tối Mạnh Tử Long muốn cho Điềm Điềm một niềm vui bất ngờ, nhưng không nghĩ tơi lúc đến trường học đón cô thì lại nghe được tin đồn đại nhảm nhí này.

"Các bạn nhìn xem ,kia không phải là người đàn ông bao nuôi cô ta hay sao!"

"Phải ha, phải ha, chính là anh ta, thật đẹp trai không biết vì sao lại muốn bao nuôi một nữ sinh giống như cái đứa Điềm Điềm ấy nhỉ, muốn bao nuôi thì cũng nên chọn một người nào trông xinh xắn một chút mới đáng chứ?" Một nữ sinh tự tin uốn éo cái eo thon cùng bộ ngực hoành tráng của mình lên muốn hấp dẫn ánh mắt Mạnh Tử Long.

Có lẽ là bị ánh mắt lạnh lùng như tảng băng trôi của anh hù dọa, đám người chung quanh cũng đều tản ra, tiếng nghị luận cũng dần dần nhỏ lại.

Mạnh Tử Long lấy điện thoại di động ra bấm gọi cho Điềm Điềm: "Alo, bây giờ em đang ở nơi nào?"

"Đang đi học." Chuông điện thoại di động đột nhiên cắt ngang lời giảng bài của thầy giáo làm cho cô có chút ngượng ngùng, nhưng nhìn trên điện thoại thấy hiển thị tên anh, cô liền bắt máy: "sao vậy?"

"Anh đứng ở dưới cổng trường chờ em." Nói xong anh liền cúp điện thoại.

Điềm Điềm nhìn điện thoại đã ngắt kết nối, thái độ gì vậy, nghe giọng anh giống như tâm trạng không được tốt cho lắm, không phải là trong công ty có việc gì không hài lòng nên tới đây nổi giận với cô đấy chứ, nghĩ vậy Điêm Điềm liền thấy gai lạnh sống lưng.

Sợ anh thật sự có chuyện rất quan trọng, cho nên tiếng chuông tan học vừa vang lên Điềm Điềm liền vọt ra khỏi phòng học nhằm phía cổng trường học chạy tới.

Dọc theo đường đi cô nhìn thấy có rất nhiều người chỉ chỉ chõ chõ vào cô, nhưng là cô cũng không để ở trong lòng, hiện tại cô một lòng một dạ chỉ muốn chạy tới gặp Mạnh Tử Long.

Thấy trước cổng trường có chiếc xe quen thuộc đang đỗ, anh đã mở cửa sẵn cho cô ngồi vào, bởi vì chạy tới lên trên trán cô vẫn còn đang lấm tấm mồ hôi,thở hổn hà hổn hển.

"Sao anh lại tới đây?" Điềm Điềm không nghĩ tới cô còn chưa tan lớp anh đã tới đón mình rồi, cô vừa uống nước anh đưa vừa hỏi.

"Nhớ em nên đến thôi." Không biết vì sao hiện tại anh rất muốn hôn cô, cho nên không chút do dự Mạnh Tử Long liền đặt một nụ hôn lên môi Điềm Điềm.

Điềm Điềm cũng không cảm thấy kinh ngạc, ngược lại là thật vui mừng rất ngọt ngào: "Chuyện của công ty cũng xử lý xong?" Cô rất tự nhiên hỏi.

Mạnh Tử Long nhìn nụ cười trên mặt cô, cũng làm như không biết tới những lời đồn đại trong trường, nhưng không có lửa làm sao có khói, nếu như nói hắn thật không có chút nào để ý đó là không thể nào, "Điềm Điềm, em và người nam sinh kia là quan hệ như thế nào?" Ngày hôm qua quyết định quên chuyện đó đi, nhưng hôm nay khi nghe thấy lời đồn đại Mạnh Tử Long vẫn là nhịn không được hỏi ra miệng.

"Nam sinh nào cơ?" Điềm Điềm hoàn toàn không biết anh đang nói gì, vốn là anh cố ý tới đón cô, cô rất vui mừng, nhưng bây giờ nhìn lại giống như anh tới chất vấn cô vậy.

"Chính là người tối ngày hôm qua đi uống rượu cùng em ấy ."

"Hắn? Chỉ là quan hệ bạn học." Điềm Điềm không biết Mạnh Tử Long đây là có ý gì, ghen cũng có thể có mức độ thôi chứ, không cần thiết cứ phải níu lấy chuyện ngày hôm qua mãi không như thế chứ, huống chi không phải cô cũng đã nói sơ qua rồi, còn muốn như thế nào nữa, một người đàn ông lại không hề có chút độ lượng nào như thế sao.

Tôi nói với Điềm Điềm yêu quý này, co phải biết nếu như một người đàn ông thật sự rất thích cô, anh ta sẽ trở nên rất nhỏ mọn .

Nhìn mặt Điềm Điềm không đỏ tim không đập nhanh giống như không hề nói dối, vậy cái tin đồn anh vừa nghe thấy là đã có chuyện gì xảy ra?

Thôi, nếu cô không có nói, như vậy anh liền không hỏi.

"Dẫn em tới nơi này."

"Nơi nào?" Điềm Điềm thoải mái dựa lưng vào chỗ cạnh tài xế nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, cuộc sống như thế cô rất hài lòng, cô có thể an tâm học tập, không cần vì lo lắng cho cuộc sống mà tất bật hối hả, bên cạnh có một người đàn ông yêu mình, tuy nhiên khó có thể tránh khỏi có lúc hai người gây gổ cãi vả với nhau, nhưng mà tình yêu sâu đậm cũng không vì đó mà giảm bớt chút nào.

"Đi thì biết."

"Còn làm bộ bí mật nữa."

Xe dừng ở một tiệm cơm Tây : "Ăn bữa ăn tây?" Điềm Điềm một chút cũng không có cảm thấy kinh ngạc, bởi vì sống cùng với anh, xuất hiện ở những nơi cao cấp đã là một chuyện rất bình thường.

"Ừ." Mạnh Tử Long gật đầu một cái xuống xe, vòng sang bên kia mở cửa dắt tay cô bước xuống xe.

Anh giúp cô mở cửa xe, đối xử như vậy là lần đầu tiên xảy ra, bình thường anh đều tự mình xuống xe sau đó chỉ đứng ở bên cạnh chờ cô xuống xe mà thôi.

"Hôm nay anh giống như có chút kỳ quái?" Lần đầu tiên anh tỏ vẻ thân sĩ như vậy khiến cô cảm thấy rất không quen.

"Có sao?"

"Thật sự có." Tay nhỏ bé của cô bị bàn tay ấm áp của anh dắt đi.

"Cửa hàng này giống như buôn bán không tốt lắm." Đi vào nhà hàng Tây, Điềm Điềm nhìn quanh bốn phía phát hiện trừ bọn họ cùng hai cùng nhân viên ra không có thêm bắt cứ khách nào khác.

"Ha ha!" Mạnh Tử Long cũng không nói chuyện, chỉ cười, sau đó mang theo cô đi đến chỗ ngồi chính giữa phòng ăn.

Bình thường Mạnh Tử Long cũng sẽ chọn vị trí tương bí mật, nhưng hôm nay anh lại chọn cái bàn ở chính giữa khiến cho cô cũng cảm thấy rất ý vị.

Trong phòng ăn có tiếng nhạc du dương, hình như là một khúc Violin, Điềm Điềm chỉ là thuần túy cảm thấy dễ nghe, nhưng không biết là khúc nhạc gì.

"Này, chúng ta có nên đổi một nơi khác hay không?" Điềm Điềm cố gắng cúi thấp người sát vào Mạnh Tử Long, nhỏ giọng nói, "Em cảm thấy không khí nơi này là lạ." Điềm Điềm cũng không nói lên được, cảm giác thật giống như là sắp xảy ra chuyện gì.

"Mạnh tiên sinh, bữa tối ngài đặt đã chuẩn bị xong rồi, xin hỏi là hiện tại bê lên sao?" Nhân viên phục vụ đi lên cắt ngang lời nói của Điềm Điềm, Điềm Điềm xin lỗi rồi ngồi ngay ngắn lại, dù sao để cho nhân viên phục vụ nghe thấy mình nói nhà hàng làm ăn không tốt lắm cũng là điều không nên.

"Ừ." Đối với người xa lạ Mạnh Tử Long luôn không thích nói quá nhiều, đại đa số trả lời cũng chỉ là một âm tiết khẳng định hoặc phủ định mà thôi.

"Được, xin ngài chờ một chút."

Điềm Điềm nhìn người nhân viên phục vụ rời đi, mới tiếp tục lảm nhảm :”Cô ấy sẽ không nghe thấy chứ? !" Luôn có cảm giác mình hình như là phạm tội thất lễ.

Nhìn bộ dáng ngây thơ đáng yêu của Điềm Điềm, Mạnh Tử Long không khỏi bật cười, "Điềm Điềm, em nghĩ nhiều rồi."

"Có thật không?" Điềm Điềm nhìn Mạnh Tử Long từ chối cho ý kiến.

"Thật."

"A, vậy cũng tốt." Cả người cô lười biếng nằm ở trên bàn ăn, dù sao hiện tại trong nhà hàng cũng không có ai, anh thì đã quen với bộ dáng này của cô rồi.

Nhìn lại Mạnh Tử Long ngồi nghiêm chỉnh, tây trang thẳng thớm, thật vẫn rất khó tưởng tượng hai người như vậy lại là tình lữ.

"Anh thật quyết định không đổi sang nơi khác?" Điềm Điềm suy nghĩ một chút vẫn là rướn cổ lên chưa từ bỏ ý định hỏi một câu.

"Ừ."

"Vậy cũng tốt." Cả cái đầu của Điềm Điềm gục xuống bàn đầy vẻ ủ rũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.