Vợ Yêu Khó Thuần Phục

Chương 91: Chương 91: Yêu là yêu cả tật xấu của người đó và thay đổi một phần tính cánh của mình




Sáng hôm sau Mạnh Tử Long vẫn đưa Điềm Điềm tới trường học, chỉ là lần này cho dù anh có nói như thế nào cô cũng không đồng ý cho anh cùng vào trường.

"Tự em đi vào được rồi." Nhìn Mạnh Tử Long đã cởi dây an toàn ra định xuống xe, cô liền ngăn cản, cô không muốn thấy lại cảnh anh thu hút toàn bộ ánh nhìn của học sinh toàn trường như hôm qua nữa, cảm giác bị mọi người chăm chú nhìn như thế thật không dễ chịu chút nào, hơn nữa sau đó lại còn xảy ra chuyện cô bị anh lôi một mạch ra khỏi sân trường.

Mạnh Tử Long không nhìn Điềm Điềm mà vẫn chuẩn bị xuống xe, cô nhìn tay anh cũng đã đặt vào cửa xe rồi, nhanh trí liền ngã nhào lên người anh.

"Ha ha, em thật sự có thể đi vào một mình được mà." Điềm Điềm cười tươi lộ ra hàm răng trắng tinh đều đặn, thật không may trên hàm răng của cô còn vướng lại một ít rau cải mới ăn lúc sáng sớm.

Mạnh Tử Long đưa tay chỉ hàm răng của cô, "Thế nào?" Điềm Điềm nghi hoặc nhìn anh, tại sao anh lại có cử chỉ như thế? Cô nhìn lại mình một lượt, quần áo không có vấn đề gì, vẫn chỉ là áo Tshirt cùng quần dài, sẽ không gây chú ý của bất kỳ người đàn ông nào, cô lại đưa tay sờ sờ gò má của mình cũng không hề có dính cái gì cả.

"Rốt cuộc là làm sao?" Điềm Điềm ngồi thẳng dậy, hơi nghiêng người tới trước một chút, muốn nhìn ra sự khác thường từ ánh mắt anh.

"Điềm Điềm, răng của em . . . . ."

"Hàm răng của em làm sao?" Điềm Điềm lấy đầu lưỡi khẽ liếm liếm qua hàm răng, nhưng vẫn không phát hiện bất kỳ điều gì khác thường.

"Trên răng của em vẫn còn dính rau cải." Cái cô nhóc này thật là không biết bảo vệ hình ảnh của bản thân gì cả, lại còn dám ở trước mặt anh mà dùng đầu lưỡi liếm loạn lên hàm răng nữa.

"A!" điềm Điềm có vẻ lúng túng một chút, liền vội vàng đưa lưng về phía Mạnh Tử Long, mặc dù nói hai người đã cơ quan hệ thân mật rồi nhưng mình lại để lộ hình ảnh xấu xí trước mặt anh cũng khiến Điềm Điềm vô cùng ảo não.

"Còn nữa không?"

"Không." Mạnh Tử Long nhìn hàm răng trắng đều của cô cười cười, nhưng lại cảm thấy có gì đó không đúng, cô không hề cầm khăn giấy, cũng không thấy cô mở cửa xe, như vậy thì mảnh rau kia biến đi đâu đây? Chẳng lẽ?

"Điềm Điềm, mảnh rau kia đâu rồi?"

"Trong bụng." Điềm Điềm căn bản cũng không them nghĩ ngợi ngay lập tức trả lời.

"Khụ khụ. . . . . ." Mạnh Tử Long suýt nữa là bị sặc nước miếng của mình rồi, trời ạ, cô thật ăn vào trong bụng rồi, như vậy có phải có chút. . . . . . Ghê tởm hay không.

"Điềm Điềm, Em thật sự rất ghê tởm rồi!" Mạnh Tử Long suy nghĩ một chút tới mảnh rau vừa dính trên răng cô bây giờ đang yên ổn trong bụng cô, nhìn lại hàm răng trắng tinh này, anh liền không ngừng nuốt nước miếng, anh đây là thích một cái loại con gái nào đây, cách làm như thế cũng không khỏi quá. . . . . . Thô lỗ đi!

"Hình như là có chút!" Vốn là Điềm Điềm còn cảm thấy không có gì, nhưng là bị Mạnh Tử Long nói như thế cũng có cảm giác cách làm của mình có chút ghê tởm, mấu chốt vẫn là hành động này lại diễn ra trước mặt cái người thích sạch sẽ như anh : "Ha ha, nhưng mà đã lỡ ăn vào rồi thì còn làm gì được bây giờ? Ha ha" Điềm Điềm nhìn Mạnh Tử Long cười khúc khích.

Mạnh Tử Long chỉ có cảm giác trên đàu mình có vô số quạ đen đang bay qua, làm thế nào, còn có thể làm sao, chỉ có thể rau trộn rồi.

"Này, Vẻ mặt của anh là có ý gì?" Điềm Điềm thấy Mạnh Tử Long ngả người ra sau, giống như trên người cô đang có một loại viruts đáng sợ nào đó không bằng.

"Ha ha, anh không có." Mạnh Tử Long phe phẩy đôi tay muốn che giấu hành động chán ghét vừa rồi của mình, nhưng là thân thể vẫn không tự chủ được ngửa về phía sau.

"Không được nhúc nhích."

Điềm Điềm hô to một tiếng, khiến cả người Mạnh Tử Long đang nghiêng về sau bị giật mình dừng lại ngay lập tức.

Chỉ thấy thân thể Điềm Điềm từ từ đến gần từ từ đến gần, mắt thấy môi của cô sẽ lập tức chạm tới đôi môi Mạnh Tử Long rồi, anh nghĩ muốn hất đầu né tránh, nhưng lại là không có dũng khí, nếu như anh thật dám trốn vậy thì những ngày hạnh phúc của anh cũng sẽ chấm dứt từ đây rồi.

Bây giờ không có biện pháp Mạnh Tử Long chỉ có thể nhắm hai mắt lại, gọi là nhắm mắt làm ngơ, dù thế nào đi nữa anh không thể phản kháng được rồi.

Đôi môi của Điềm Điềm cũng không hề hạ xuống, cô làm sao có thể bỏ qua cho anh một cách dễ dàng như thế: "Mở ánh mắt ra." Cô cách môi của anh còn có một cm thì dừng lại, sau đó đem toàn bộ hơi thở phun tại trên mặt của anh.

Chỉ thấy Mạnh Tử Long run rẩy mở hai mắt ra, giống như sẽ phải lập tức tiếp nhận sự tra tấn kinh khủng vậy thậm chí ngay cả lông mi trên mắt đều run rẩy.

Anh nghĩ muốn nói chuyện, nhưng lại để ý đến môi của cô cách thật sự quá gần, chỉ có thể ngậm miệng đem tất cả lời định nói đều nuốt vào trong bụng.

Nhìn trong mắt Mạnh Tử Long tương tự ánh mắt tuyệt vọng, tâm tình Điềm Điềm thấy thật tốt, để cho anh ghét bỏ em, vậy em cần phải thật tốt đùa đùa nghịch nghịch anh không phải sao.

"Long, nhìn anh khẩn trương như vậy, nhưng lần này là người ta chủ động !" Điềm Điềm hạ thấp thanh âm của mình, trở nên ngọt ngấy mà mềm mại, nghe thấy dường như huyết dịch của cả người Mạnh Tử Long đều muốn ngừng lại, chỉ thấy tay Điềm Điềm đã ôm lấy cổ Mạnh Tử Long.

Khoảng cách giữa hơi thở của hai người càng ngày càng gần : “Điềm Điềm, hình như em bị trễ giờ học rồi? !"

Đã trễ? Nghe được lời này của Mạnh Tử Long, cô hơi do dự một chút, nhưng cũng không hề rời khỏi người anh, đã trễ thì cho trễ luôn đi, hôm nay cô đã hạ quyết tâm phải đừa đùa nghịch nghịch anh thật tốt.

"Ha ha, đi học không quan trọng, anh còn quan trọng hơn nhiều." Nếu như đổi lại bình thường Điềm Điềm nói ra lời nói như thế anh nhất định sẽ vui mừng như hoa nở, nhưng mà hiện tại anh thật sự không thể vui mừng nổi nha.

"Điềm Điềm, ngày đầu tiên đi học đã tới trễ có vẻ không tốt lắm đâu?" Mạnh Tử Long bắt đầu thuyết phục cô, không phải anh ghét bỏ gì cô, mà là anh thật có chút thích sạch sẽ.

"Long, anh cứ như vậy sợ em đã trễ?" Điềm Điềm tiếp tục lại đưa tay ôm lấy cổ anh, đem đôi môi mình gần đôi môi anh thêm một chút, hiện tại khoảng cách giữa hai người chỉ còn có một millimet đi!

"Ừ." Mạnh Tử Long đem đầu ngẩng ra cách xa đôi môi cô, sau đó bắt đầu liều mạng gật đầu.

"Được rồi, anh đã cũng nói như vậy, vậy em đến trễ thật sự chính là rất ngại!"

Nghe được lời kia của cô tinh thần Mạnh Tử Long như được dãn ra, nhưng mà lời nói mới tới cổ họng chưa kịp thoát ra thì anh đã thấy khuôn mặt cô đang phóng đại ở trước mặt mình, sau đó một cái hôn chính thức rơi vào trên môi của anh.

"byebye." Mạnh Tử Long còn không có phản ứng kịp thì cô cũng sớm đã vẫy tay biến mất ở trên sân trường.

Nhìn bóng lưng cô biến mất, cả khuôn mặt anh cũng biến thành màu xanh tím, anh đưa mu bàn tay liều mạng lau môi của mình, giống như mới vừa rồi nụ hôn của cô dính vô số vi khuẩn vậy, anh làm sao lại không suy nghĩ một chút đây chính là lần đầu tiên người ta chủ động hôn anh chứ hả!

Nếu như Điềm Điềm nhìn thấy sự chán ghét kia, chắc chắn cô sẽ rất tức giận, thật may là cô đã đi xa nên không hề nhìn thấy.

Vốn là sau khi từ trường học trở về, Mạn Tử Long trự tiếp lái xe tới thẳng công ty, nhưng anh càng nghĩ càng không thể chấp nhận nổi cảm giác trên môi mình, hơn nữa trong đầu lại không ngừng xuất hiện hình ảnh cô dùng đầu lưỡi liếm liếm mảnh rau trên răng, ah, mạch máu toàn thân anh đều đã căng cứng hết cả rồi.

Mạnh Tử Long cơ hồ là lao xe về thẳng nhà, nếu như anh còn phải chịu đựng thêm cái cảm giác này một giây nào nữa thì anh sẽ phát điên lên mất.

Đáng thương một cái bàn chải đánh răng cứ thế nát bươm trong tay anh, nhìn lại hàm răng được mình đán trắng bóng lên cuối cùng trong lòng anh cũng có cảm giác khá hơn rất nhiều, hàm răng đã sạch sẽ, nhưng trên người anh lại bắt đầu cảm thấy không thoải mái.

Cho nên anh dứt khoát lại tắm rửa sạch sẽ, lần nữa đổi một quần áo mới rồi mới hài lòng đi ra cửa.

Điềm Điềm vốn cho là mình đã cố ý ăn mặc bình thường như thế, diện mạo cũng bình thường, chắc chắn sẽ không gây ra bất kỳ sự chú ý nào, nhưng không nghĩ tới lúc cô bước vào lớp học lại đón nhận được không ít ánh mắt của bạn học, có kinh ngạc, có khinh bỉ, có chửi rủa cười nhạo .

Đối mặt với trường hợp lúng túng như vậy, trong thời gian ngắn Điềm Điềm thật sự không biết nên làm gì mới phải, bởi vì học kỳ đã bắt đàu một thời gian nên trên hồ sơ ghi là cô chuyển trường tới, cái hoàn cảnh như thế khiến cho mối quan hệ với bạn bè xung quang cũng rất khó hòa nhập cũng không tránh khỏi một số lời đồn đại, vốn tưởng rằng trong trường học mọi người đều ngây thơ trong sáng, cô thật không ngờ mình lại phải đối mặt với một áp lực lớn như thế.

Cô tìm một góc nhỏ ngồi xuống, cô phát hiện các bạn học xung quanh vốn là đang nghiêm túc nghe giảng hiện tại lại đều quay sang nhìn cô, khiến cả người cô đều không được tự nhiên, cô đàng bát đắc dĩ cúi đầu vào bài học, không chú ý tới những ánh mắt nóng rực kia.

"Bây giờ mới tới học, chắc là đi cửa sau rồi chứ gì?"

"Hiện tại xã hội này đi cửa sau không phải rất bình thường sao, cô không phải là cũng đi cửa sau mà vào sao, bằng không bằng thành tích của cô làm sao có thể vào được trường này."

Điềm Điềm nghe được câu chuyện của hai bạn học nữ ở tương đối gần : “ Được rồi, tôi thừa nhận là tôi đi cửa sau, nhưng cô cũng không có cái gì giỏi, cô không phải là cũng đi cửa sau đấy chứ."

Điềm Điềm muốn chặn lại những lời này không muốn nghe nữa, nhưng chúng cứ tự giác chui vào trong tai cô, cô muốn nghiêm túc nghe thầy giáo giảng bài, nhưng cô phát hiện mình không hề nghe rõ được cái gì, trong lỗ tai đều là tiếng bàn tán nho nhỏ của bạn học.

Trên bục giảng thầy giáo cũng có vẻ như đã quen với những tiếng nói xì xào ở bên dưới, vẫn nhiệt tình giảng bài như cũ.

"Này, cô xem cô ta không phải là người được bao nuôi hôm qua sao?" Một người nữ sinh hình như phát hiện được bí mật động trời tự đắc hướng về phía người bạn học nói.

Bị bao nuôi? Điềm Điềm thật không nghĩ đến họ lại có thể cứ thế nói ra từ ngữ như vậy.

"Đúng nha, cô không nói tôi còn không nhận ra, cô ta đúng là cái người hôm qua, không phải hôm qua bị cái tên đàn ông bao nuôi kia xách như một cái bao lôi ra khỏi trường ư? Sao bây giờ lại vào ngồi học ở đây rồi."

Chung quanh tiếng nghị luận càng lúc càng lớn, cơ hồ tất cả đều là giễu cợt cùng vu oan cho cô.

Bao nuôi? Điềm Điềm chưa từng nghĩ tới từ mà mình luôn khinh bỉ nhất này lại có ngày sẽ bị người khác khoác lên người mình, từ trong mắt người khác nhìn vào thì đại khái cho rằng cô chính là người đàn bà bị Mạnh Tử Long bao làm tình nhân đi!

Cô đau lòng muốn khóc khóc, nhưng tính tình quật cường không cho phép cô khóc, cô có thể ở trước mặt của anh rơi lệ không chút kiêng kỵ, đó là bởi vì anh yêu cô, nhưng cô lại không nghĩ ở trước mặt người ngoài sẽ bày ra sựu nhu nhược yếu đuối của mình.

Cô ngẩng đầu lên nhìn những bạn học đang không ngừng bàn luận ở bên ngoài, khóe miệng khẽ nâng lên lộ ra một nụ cười mê người, có câu nói thanh giả tự thanh, cô không cần thiết phải giải thích cho họ, chỉ cần cô biết rõ địa vị của mình trong lòng anh là được rồi.

Điềm Điềm là ngồi dựa vào hàng ghế cuối cùng, mà ở vách tường phía bên kia cũng là một học sinh nam, hiện tại hắn đang nhìn cô.

Vốn tưởng rằng cô đối với những lời chỉ trích cùng nhục mạ nhất định sẽ không nhịn được mà khóc thút thít hoặc sẽ đạp cửa bỏ chạy, nhưng lại không nghĩ đến cô có thể thản nhiên mỉm cười đối mặt.

Quan sát nụ cười của cô, hắn không nhịn được sinh ra một loại cảm giác muốn được bảo vệ cô : “Đủ rồi." Hắn đột nhiên từ đứng lên lớn tiếng nhằm phía những nữ sinh đang nhiều chuyện kia quát to.

Nữ sinh bị dọa đến nhất thời im lặng, không dám nói một câu nào nữa, phải biết hắn là người không phải ai cũng có thể chọc được, không chỉ vì hắn mang theo bối cảnh hắc đạo lúc vào nhập học, hơn thế là vì trên người hắn luôn tỏa ra một thứ hơi thở đặc biệt khiến cho mọi người phải nể sợ.

"Trịnh Bồi Hiên, đừng tưởng rằng cậu có hiệu trưởng chống lưng mà có thể vô pháp vô thiên, cậu ngồi xuống cho tôi." Phía trên bục giảng, thầy giáo vốn là chỉ là muốn giả bộ không có nghe thấy , nhưng là tiếng của Trịnh Bồi Hiên thật sự là quá lớn, thầy cũng không phải là tai điếc làm sao mà có thể không nghe thấy.

Các nữ sinh đều toát mồ hôi khi thấy giọng điệu của thầy giáo trở nên kém như thế, đổi lại bình thường chắc chắn Trịnh Bồi Hiên đã sớm đạp bàn tông cửa xông ra rồi, nhưng hôm nay hắn cư nhiên không làm như vậy, ngoan ngoãn ngồi xuống ghế.

Cử động của hắn nằm ngoài ý nghĩ của tất cả mọi người, ngay cả thầy giáo phía trên bục giảng cũng trợn to mắt nhìn hắn, không thể tin được tất cả những chuyện vừa mới xảy ra đều là thật, nhưng thầy giáo cũng thở phào nhẹ nhõm, may là còn chưa có chuyện gì xảy ra, bằng không thì chén cơm của mình chỉ sợ cũng không giữ được.

Điềm Điềm quay đầu nhìn nam sinh giúp mình giải vây, đúng lúc ánh mắt hắn cũng đang nhìn mình, Điềm Điềm cả kinh vội thu hồi tầm mắt hướng về phía bục giảng bắt đầu chăm chú nghe thầy giáo giảng bài.

Chỉ là nội dung kế tiếp mà thầy giáo nói đến là gì cô hoàn toàn nghe không lọt, mới vừa rồi nhìn vào ánh mắt của nam sinh kia cô thấy cả người như bị trấn động, cô không ngờ một nam sinh mới có 20 tuổi đầu lại có được một ánh mắt thâm thúy sâu sắc như thế, cô thậm chí nhìn trong mắt hắn cũng có mấy phần giống ánh mắt của Mạnh Tử Long.

Có lẽ là bởi vì lời cảnh cáo của Trịnh Bồi Hiên rất có tác dụng, lập tức trong tiết học từ lúc ấy cho tới khi chuông tan lớp vang lên, Điềm Điềm ra khỏi phòng học cũng không thấy những người đó bàn luận thêm bất cứ một câu nào.

Cô nhìn thời gian vẫn còn sớm, hơn nữa buổi chiều cũng không có tiết, cô nghĩ muốn tới công ty tìm Mạnh Tử Long, nếu như bị anh biết cô không có tiết học cũng khong tới tìm anh đoán chừng anh sẽ lại nổi giận, cô phát hiện kể từ ngày cô ở cùng với anh thì lòng dạ anh càng ngày càng hẹp hòi đi.

"Chào bạn!"

Đang mải suy nghĩ Điềm Điềm không ngờ lại đụng phải Trịnh Bồi Hiên ở ngay tại đầu cầu thang, cô nhìn hắn, nghĩ rằng thế nào cũng phải nói lời cám ơn hắn: "Mới vừa rồi cám ơn bạn!"

Điềm Điềm hướng hắn cười cười liền muốn đi về phía trước, "Sau đó." Bước chân của cô mới vừa động liền nghe tiếng Trịnh Bồi Hiên gọi cô.

"Có chuyện gì sao?"

"Bạn tên là gì?"

"Tôi tên là Điềm Điềm." Cô vừa nhìn hắn vừa nở nụ cười khách sáo. ( chỉ là Điềm Điềm thân ái của tôi, cô có phải hay không đã quên có người nói cô không được phép nói chuyện với bất kỳ một người đàn ông hay bạn học nam nào , nếu như bị anh ta biết được chỉ sợ bình dấm chua của anh ta sẽ thật là to nha. )

"Điềm Điềm, cái tên này thật là dễ nghe." Chỉ thấy hắn nhẩm lại tên cô rồi quay người bước đi.

"Nam sinh này thật đúng là đủ kỳ quái." Điềm Điềm lắc lắc đầu muốn xóa đi những thứ không vui trong ngày hôm nay, cô nghĩ bây giờ tới tìm Mạnh Tử Long cùng đi ăn trưa có phải là hơi muộn rồi không.

Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng cô còn là lấy điện thoại di động ra gửi một cái tin nhắn: “ Anh ăn cơm chưa?”

"Tan lớp!" Cô đang cúi đầu nhìn điện thoại trong tay lại nghe được giống như có người đang nói chuyện cùng mình, cô ngẩng đầu lên thấy Lý thịnh, "Vâng, Lý phụ đạo tốt."

Lý thịnh còn muốn nói gì, cũng đúng lúc điện thoại cô vang lên, Điềm Điềm nhìn dãy số trên màn hình di động, nhếch miệng lên thành một đường cong đẹp mắt.

Điềm Điềm di ra xa mới bắt đầu nhận điên thoại :"Alo."

"Sao vậy? Điềm Điềm." Bên kia đầu điện thoại truyền đến giọng nói đầy từ tính của Mạnh Tử Long.

"A, không có gì, chỉ là buổi chiều không có lớp, muốn tìm anh cùng đi ăn cơm mà thôi."

"Ừ, có muốn anh cho người tới đón em không?" Thật ra thì mới vừa rồi Điềm Điềm gởi nhắn tin đúng lúc anh đang họp, nhưng nhìn đến tin nhắn của cô liền quyết định tạm ngừng cuộc họp để đi gọi điện cho cô.

"Không cần, em tự đi tới được."

"Ừ, vậy em đi đường cẩn thận, byebye."

Điềm Điềm cúp điện thoại xuống muốn đi ngay thì lại phát hiện Lý Thịnh vẫn còn đang đứng đây đợi cô: "Lý phụ đạo có chuyện gì không?"

"Về chuyện ngày hôm qua, tôi muốn nói lời xin lỗi với cô, sau lại. . . . . . Cô không sao chớ?" Thật ra thì nhìn ngọt bộ dáng bây giờ cũng biết cô chuyện gì cũng không có, nhưng Lý thịnh vẫn suy nghĩ muốn hỏi một chút.

"Lý phụ đạo, chuyện không liên quan tới anh, cái người kia vốn đã là như vậy, tôi không sao, tôi rất khỏe." Điềm Điềm không nghĩ tới Lý Thịnh lại hỏi như thế, có chút lúng túng.

"Không có việc gì là tốt. . . . . ."

"Vậy nếu như không có việc gì nữa tôi liền đi trước."

"Ừ, được." Lý Thịnh nhìn bóng lưng Điềm Điềm, lọt vào vô hạn trầm tư, hắn cũng đã từng có một đoạn tình yêu đẹp như thế, chỉ là lúc đó hắn không có quý trọng, Điềm Điềm, hi vọng cô có thể hạnh phúc, không biết vì sao hắn lại khắc sâu nụ cười hạnh phúc của cô, nhưng mà người đàn ông kia sẽ đem tới hạnh phúc cho cô sao?

Lý Thịnh nhớ tới sự việc ngày hôm qua liền cảm thấy lo lắng thay cho Điềm Điềm, hắn không biết sau đó Mạnh Tử Long đối xử với cô như thế nào, nhưng nhìn trên mặt cùng trên người cô không hề có vết thương nào nên hắn cũng có phần an tâm.

Điềm Điềm đến tập đoàn Lonh Phỉ vào đúng lúc Mạnh Tử Long đang họp, các nhân viên trong công ty dường như cũng biết quan hệ của cô và Mạnh Tử Long, cho nên dọc đường đi cô cũng không hề nghe thấy bất kỳ lời đồn đại nào, cô trực tiếp đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc, ngồi ở đó an tâm chờ anh họp xong sẽ xuống cùng cô đi ăn cơm.

Đối với chuyện đã xảy ra hôm nay, cho tới bây giờ cô vẫn còn cảm giác không thể tin được, co biết giữa cô và anh có một khoảng cách rất lớn, nhưng cô chưa từng nghĩ trong mắt người khác cô lại trở thành kẻ bị bao nuôi làm người tình.

Cô lại cho rằng cô chỉ có thể yên lặng chấp nhận sự nhục mạ cùng giễu cợt của những nữ sinh kia, thật không nghĩ đến sẽ có người đứng ra giúp cô nói chuyện.

Từ thái độ nói chuyện của người nam sinh kia với thầy giáo và bạn học cô có thể nhìn ra thân phận của hắn tuyệt đối không tầm thường, chỉ sợ cũng là người thừa kế của một tập đoàn lớn nào đó thôi.

Từ trong ánh mắt của hắn, cô càng hiểu rõ hơn đó là một ánh mắt thành thục sâu sắc vượt quá tuổi của hắn.

"Nghĩ cái gì nghĩ tới mất hồn như thế?" Điềm Điềm nghĩ quá tập trung, ngay cả Mạnh Tử Long tiến vào từ lúc nào cũng không biết.

"Không có gì, anh đã xong việc chưa?" Điềm Điềm xoa xoa gò má mình, che dấu sự rối loạn trong lòng.

"Ừ, xong rồi, có phải em đói bụng lắm rồi không?" Mạnh Tử Long nhìn đồng hồ treo tường thấy đã hơn một giờ.

"Ừ, bụng cũng kẹp lép cả rồi." Điềm Điềm vuốt vuốt bụng của mình, làm ra vẻ tội nghiệp : “ Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm." Cô tiến lên ôm lấy tay Mạnh Tử Long.

"Chờ chút." Mạnh Tử Long cản lại hành động của cô, tay Điềm Điềm dừng ở giữa không trung không biết nên như thế nào cho phải, chỉ có thể lại lúng túng thả xuôi bên người.

"Đi đánh răng trước đi đã!"

Thì ra anh vẫn còn nghĩ tới chuyện cô nuốt cái rau vào bụng, không phải chỉ là một mảnh rau con con thôi sao? Sao anh lại phải để ý tới như thế chứ?

Điềm Điềm rõ ràng có chút không vui, anh đã ghét bỏ em như thế thì cần gì phải bảo em chạy tới đây?

Cô chú ý tới nhay cả tây trang anh cũng đã đổi bộ khác, xem ra anh rất là để ý. Cô biết anh có tính thích sạch sẽ, nhưng không nghĩ lại nghiêm trọng tới mức độ này, lại nói miếng rau kia cũng không phải là ăn vào trong bụng anh đi, cô càng nghĩ càng tức giận.

"Không đánh, nếu như anh chê em bẩn thì em về nhà là được rồi." Điềm Điềm đẩy Mạnh Tử Long ra, giọng nói mang theo nức nở.

"Điềm Điềm. . . . . ." Anh tóm lấy cánh tay của cô: "Không nên nháo có được hay không? Em biết tín anh thích sạch sẽ." Anh không có nghĩ đến cô sẽ như vậy tức giận.

"An đã ghét bỏ em như thế thì chúng ta từ nay về sau cũng không cần phải ở chung một chỗ nữa là được." Thật ra thì do tức giận nên Điềm Điềm mới phải nói ra những lời như vậy.

Chia tay lại dễ dàng nói ra khỏi miệng như thế hay sao? Mạnh Tử Long nghe lời vừa rồi của cô cảm thấy rất thất vọng, tình cảm mà anh trân trọng biết nhường nào thế mà lại bị cô tùy tiện phủi bỏ như thế sao, cánh tay kéo tay cô cũng thả lỏng dần, ánh mắt ảm đạm.

Vốn là Điềm Điềm cho rằng anh nhất định sẽ dụ dỗ cô, nhưng nhìn động tác cùng ánh mắt của anh, cô sợ, anh giống như đối với cô rất thất vọng, thật giống như là muốn buông tay cô ra.

"Điềm Điềm, thì ra là chia tay đối với em mà nói là chuyện có thể dễ dàng nói ra khỏi miệng như thế." Câu nói của Mạnh Tử Long không phải là nghi vấn mà là khẳng định, giống như một lời phán xét đối với Điềm Điềm.

"Em. . . . . . Không phải. . . . . . em. . . . . ." Điềm Điềm muốn giải thích, cũng phát hiện mình hiện tại giống như trăm miệng cũng không thể bào chữa, cô đúng là dễ dàng ở trước mặt anh nói ra chia tay như vậy, nhưng mà người ta lại chỉ nói lẫy mà thôi, chẳng lẽ anh không biết? !

Đúng vậy anh không biết, đàn ông và phụ nữ luôn không giống nhau ở chỗ đó, người đàn ông sẽ luôn tin tưởng vào tất cả những gì người phụ nữ nói ra, mà không hề biết người phụ nữ đó đang nghĩ một đằng nói một nẻo .

"Được rồi, thật xin lỗi, em cũng không phải là cố ý, em đi đánh răng là được." Điềm Điềm lắc lắc cánh tay Mạnh Tử Long nói xin lỗi, nìn anh cũng không hề có hản ứng gì đành bất đắc dĩ xoay người đi vào trong nhà vệ sinh đánh răng, thật tốt là nơi này có đầy đủ bàn chải đánh răng cùng khăn mặt, bằng không cô thật sự không biết nên làm như thế nào.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.