Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất

Chương 90: Chương 90: 99 bông hồng




Theo yêu cầu của Trần Thanh Trúc cặp đôi của hai người không hề như những cặp đôi khác là đi xem phim tình cảm lãng mạng mà là chọn một bộ phim hoạt hình mới ra vui nhộn và hài hước để xem. Trong phòng chiếu vô cùng ít người xem, Trần Thanh Trúc vô cùng vui vẻ mà xem, còn Lê Gia Hào thì vô cùng đau khổ mà than trời, khuôn mặt có vẻ như ăn phải khổ qua vậy. Có ai như anh không chứ, đi hẹn hò cùng xem phim với bạn gái, là một người đàn ông hơn ba mươi như anh ấy vậy mà hôm nay lại đến đây để xem phim hoạt hình. Chuyện này mà truyền ra ngoài, để mọi người biết được đường đường là một tổng giám đốc của một tập đoàn xuyên quốc gia Khánh Điển đi xem phim hoạt hình thì còn đâu hình tượng nữa chứ.

Trần Thanh Trúc bên cạnh anh thì lại trái ngược hoàn toàn, cô vô cùng vui vẻ mà thưởng thức, có đôi lúc còn cười rộ lên một cách thích thú. Nhìn thấy nụ cười của cô cõi lòng bi ai của Lê Gia Hào cũng được an ủi vài phần.

Từ trong rạp chiếu phim đi ra, tâm trạng của Trần Thanh Trúc đã thả lỏng hơn rất nhiều, có thể cười nói tự nhiên cũng nhìn Lê Gia Hào thuận mắt hơn đôi phần.

Đưa Trần Thanh Trúc về tới bên dưới chung cư, đã muộn Lê Gia Hào cũng không có đi lên nữa. Khi Trần Thanh Trúc vừa định mở của xuống xe thì bị Lê Gia Hào ôm lại, hôn một hồi. Trần Thanh Trúc vô cùng bất mãn thừa dịp Lê Gia Hào đang chuyên tâm sơ hở mà cắn xuống, mùi máu tanh xộng lên. Lê Gia Hào ăn đau, không cam lòng, nuối tiếc mà buông cô ra. Trần Thanh Trúc nhanh chóng xuống xe bỏ chạy, vừa đi vừa quyệt miệng, ấm ức trong lòng.

Lê Gia Hào nhìn theo bóng dáng của cô gái, đưa tay lên chạm vào môi mình, khẽ hít vào một hơi, cười khổ, lắc đầu.

~~~~~~~~

Lê Gia Hào trở về đến cửa nhà thì thấy một bóng người con gái, ăn mặc vô cùng gợi cảm với váy hai dây màu đỏ, ngắn ngủn đứng đó, mỉm cười nhìn anh.

Lê Gia Hào nhận ra cô ta là ai, sắc mặt bỗng chốc trầm xuống, ánh mắt trở nên sắc lạnh, nhìn cô ta, lạnh lùng nói.

“Mạc Vân Anh... cô tới đây làm gì? Tôi không muốn nhìn thấy cô, phiền cô tránh khỏi cửa nhà tôi để tôi vào nhà.”

Mạc Vân Anh cũng chẳng buồn phiền khi bị anh lạnh lùng mà vẫn sán lại gần, bày ra tư thế tự cho là gợi cảm nhất, bộ dáng như làm nũng, nói.

“Anh Hào... anh đã về rồi... em chờ anh cũng lâu lắm rồi. Em muốn vào nhưng giúp việc không có cho.”

Lê Gia Hào cũng chẳng muốn nói nhiều với cô ta nữa liền gạt cô ta sang một bên, mở cửa đi vào nhà, đóng cửa lại. Bỏ lại Mạc Vân 5 Anh ở ngoài cửa.

Mạc Vân Anh muốn theo vào trong nhà nhưng không thể, chỉ có thể giậm chân ở bên ngoài. Ánh mắt cô ta đảo quanh một vòng, hét lớn.

“Anh Hào... sao anh lại đối xử như vậy với em chứ? Anh nhẫn tâm như vậy hay sao? Huhu... em không muốn sống nữa mà...”

Lê Gia Hào vào nhà nói với quản gia đang đứng nhìn mình nói.

“Chú gọi bảo vệ đến đưa cô ta đi đi, nói với họ lần sau tôi không muốn nhìn thấy có người lạ tới quấy rầy như vậy nữa đâu.”

“Vâng.”

Quản gia đáp lời nhanh chóng bấm điện thoại gọi cho bảo vệ.

Mạc Vân Anh cứ nghĩ mình nháo lớn như vậy Lê Gia Hào sẽ vì giữ mặt mũi sẽ chô cô ta vào nhưng không ngờ đâu, anh lại trực tiếp chả để ý đến những điều nhỏ nhặt ấy, gọi bảo vệ đuổi thẳng cổ cô ta ra ngoài.

Lê Gia Hào tâm trạng vô cùng tốt đi vào nhà tắm soi mình trong gương nhìn vào gương, lại đưa tay lên sờ nhẹ vào hai vết cắn, nhếch môi cười cười, lắc đầu.

“Ra tay cũng nặng thật đấy. Aizzz... xem ra là một cô gái nhỏ này của mình rất thích cắn người...”

~~~~~~~~

Sáng sớm ngày hôm sau, sau khi tỉnh dậy còn chưa có kịp vệ sinh cá nhân, vẫn trong tình trạng mắt nhắm mắt mở, Trần Thanh Trúc đã nghe thấy tiếng Tin Tin hét to ở bên ngoài.

“Mẹ...mẹ... mẹ dậy mau ra đâu mà nhận quà này, con sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.”

Trần Thanh Trúc nhanh chóng sỏ dép chạy ra ngoài, liền nhìn thấy bộ dáng của con trai đang đứng trước cửa, nhìn cô nhăn nhó.

“Mẹ nhà mình sắp thành nhà hoa mất, mẹ xem nên nhận hoa của ai đây?”

Trần Thanh Trúc ngơ ngác như chưa hiểu ra điều gì, đi đến phía cửa thì ôi thôi, cái gì đây? Trước cửa nhà cô hai bên cửa hai nhân viên giao hàng với hai bó hoa hồng to tổ chảng đang đứng ở đó.

Hai người đó nhìn cô mỉm cười chào hỏi.

“Cô là cô Trần Thanh Trúc?”

Trần Thanh Trúc khẽ gật gật đầu xác nhận.

Một người nhân viên giao hàng đi đến đưa cho cô bó hoa, nói.

“Chào cô... đây là hoa của anh Dạ Hàn gửi tặng cô. 99 bông hồng và thiệp nhắn yêu thương...”

Trần Thanh Trúc nghe xong thì cũng không mấy kinh ngạc vì đây chính là tác phong của Dạ Hàn. Nhưng cũng không khỏi nhức đầu không thôi, đang muốn đưa tay ra nhận lấy thì người giao hàng bên kia cũng đưa hoa tới.

“Chào cô... cửa hàng hoa Thân Ái rất hân hạnh được phục vụ cô. Đây là hoa của anh Lê Gia Hào gửi tặng cô, 99 bông hồng thay lời yêu thương...”

“Hả...”

Trần Thanh Trúc há hốc mồm ngạc nhiên, gì chứ? Lê Gia Hào? Đùa gì vậy trời, anh ta đang chơi trò gì vậy trời. Dạ Hàn làm ra cái loại sự tình này cô còn có thể hiểu được nhưng Lê Gia Hào thì cô thực không thể tin nổi, chẳng lễ đây là một loại phương thức theo đuổi thịnh hành thời nay, thật là phá của mà. Nhìn lại hai bó hoa Trần Thanh Trúc cũng chỉ còn biết thở dài một hơi mà đưa tay nhận lấy.

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.