“Vậy anh không nói linh tinh thì có thể tới tìm em phải không?”
Lương Minh không bỏ phí sơ hở của lời nói mà tranh thủ. Lục Vĩ Thanh không muốn dây dưa cùng anh ta liền xoay người sang nói với Lê Xuân Trường, đưa cho anh ta một tập tài liệu, lại nói đến yêu cầu của Trần Thanh Trúc. Lê Xuân Trường gật đầu tỏ ý đã hiểu liền dẫn cô đi lấy vải.
~~~~~~~~
Bên ngoài cổng trường quốc tế Việt Mỹ. Tin Tin đeo trên lưng ba lô, đi bên cạnh chính là Bin và cô nhóc Bống đáng yêu. Vừa ra đến cổng trường đã nhìn thấy xe đưa đến đón tới, đang muốn đi lên xe thì bỗng nghe có tiếng gọi.
“Tin Tin...”
Tin Tin xoay người quay lại thì thấy chính là người hôm nọ mình gặp ở siêu thị thì có chút giật mình, ngơ ngác.
Hà Thảo Điển đi đến chỗ ba đứa nhỏ, nhìn Tin Tin cười nói.
“Đúng là cháu rồi... Tin Tin... cháu còn nhớ ta chứ?”
“Còn nhớ ạ... chúng ta đã từng gặp nhau ở siêu thị vào thứ bảy tuần trước ạ...”
Tin Tin gật đầu trả lời. Hà Thào Điển cười càng thêm vui vẻ, thân thiết hỏi.
“Cháu học ở trường này sao?”
Tin Tin gật gật đầu, nhìn bà. Bà Điển mỉm cười, nói tiếp.
“Bà chính là cổ đông ở đây? Hôm nay tới xem chút tình hình, thật không ngờ lại có thể gặp cháu ở đây, chúng ta thật là có duyên đó.”
Tin Tin ánh mắt có phần khó hiểu, như vậy có gì liên quan tới cậu chứ nhỉ. Bất quá cậu cảm thấy bà ấy cũng không phải người xấu. Bà ấy còn cho cậu một cảm giác khá là thân thiết nữa.
Hà Thảo Điển cũng chẳng thể hiểu nổi rằng tại sao bà đối với cậu bé trước mặt này luôn cảm thấy gần gũi, yêu thích, chỉ muốn ôm vào lòng, muốn cậu bé thân thiết với mình, gọi mình là bà.
Bin đứng bên cạnh Tin Tin kéo tay áo của Tin Tin, nói.
“Tin Tin... mẹ tớ dặn ra ngoài không nên nói chuyện với người lạ đâu.”
“Tớ biết rồi, không sao đâu mà...”
Bà Điển nhìn ba đứa trẻ mỉm cười, muốn tiến lại gần thì cả ba đứa đều cảnh giác lùi lại, khiến bà vô cùng bất đắc dĩ mà cười một tiếng.
“Các cháu yên tâm đi, bà là người tốt. Bà rất yêu quý các bạn nhỏ...”
Tin Tin cũng không có nghĩ bà Điển là người xấu, nhưng dù sao cảnh giác một chút cũng không có thừa, người xấu cũng đâu có thể tự nói mình chính là người xấu được.
“Bà chủ tịch... chào bà... bà có quen mấy bạn nhỏ này sao?”
Lúc này từ trong trường đi ra là một cô giáo mặc một bộ đồ công sở màu xám nhạt, tóc dài xoăn nhẹ xõa xuống vai, trên mắt còn mang theo cặp kính cận, tiến lại chỗ mấy người bên này.
Tin Tin cùng Bin cúi người chào cô giáo. Đây chính là cô giáo chủ nhiệm lớp của hai cậu bé. Bà Điển nhìn cô giáo gật đầu nói.
“Chào cô giáo... đúng vậy tôi là quen với cậu nhóc Tin Tin này...”
Cô giáo nhìn Tin Tin có chút hơi ngạc nhiên. Vốn nghĩ rằng bà Điển sẽ nói biết Hà Tuấn Anh (Bin), chứ không phải là Trần Bình An (Tin Tin). Vì theo cô biết được Tin Tin giường như không có bối cảnh gì cả. Mà Hà Tuấn Anh (Bin), có ba là Hà Duy có một công ty riêng. Nhưng xem chừng là cô sai rồi. Cô giáo cười thân thiện với bà Điển, lại hướng Tin Tin nói vài lời, rồi xin phép rời đi trước.
Bà Điển muốn mời ba đứa trẻ đi ăn chút gì đó, nhưng cả ba đều lắc đầu, vẫy xe đón mình bên đường mà đi sang.
Khi ba đứa nhỏ đi khuất, bà Điển nói với người bên cạnh mình.
“Cô đi tìm hiểu chút thông tin về cậu nhóc kia cho tôi.”
“Vâng...”
Ngày hôm sau tại cổng trường, Tin Tin vừa xuống xe chào hai người Lê Gia Hào và Trần Thanh Trúc rồi đi vào trong trường thì bà Điển đúng ở đằng xa đã đi tới, cười với cậu bé, thân thiết nói.
“Cháu bé, người vừa đưa cháu đến là ba mẹ cháu hay là ai vậy?”
Tin Tin nheo nheo ánh mắt, có chút đề phòng với bà Điển. Bà Điển biết mình có chút nóng vội liền nói.
“Cháu yên tâm, bà là người tốt, chỉ là hai người vừa đưa cháu đến bà quen, nên muốn hỏi một chút ý mà...”
Tin Tin thấy bà chẳng có gì là nói dối, liền gật đầu, trả lời.
“Vâng ạ... đó chính là ba mẹ cháu.”
Nói xong cậu bé có chút ngại ngùng, tuy rằng cậu đã gọi Lê Gia Hào là ba, nhưng chính thức thừa nhận giới thiệu với một người ngoài lại khiến cho cậu tâm thần có chút nhộn nhạo, hồi hộp, cùng vui vẻ.
Bà Điển có chút sửng sốt mà đứng hình mất vài giây. Bà hôm trước đã có thông tin về cậu bé này, hôm nay muốn đến để xác thực một chút, thật không thể ngờ lại có thể nhìn thấy con trai mình ở đây, lại đưa cậu bé đi học, mà cậu bé lại xác nhận đó chính là ba của bé. Bà định thần nhìn lại cậu bé trước mặt, trực tiếp muốn ngất xỉu, giống... quả thật là giống mà... kích động, rối loạn, muốn tăng xông chính là tâm trạng bây giờ của bà Điển.
Tin Tin chớp chớp đôi mắt nhìn bà ấy, khẽ nói.
“Bà quen ba hay là mẹ cháu ạ...”
Bà Điển trấn tĩnh lại, hít vào một hơi, nói.
“Bà quen ba của cháu...”
“Vậy ạ... nhưng cháu đến giờ học rồi, cháu đi trước đây, cháu chào bà ạ.”
Bà Điển ngây ngốc nhìn theo bóng dáng của Tin Tin, ánh mắt có chút ươn ướt, nhưng lại xen lẫn tức giận không thôi. Đi nhanh về phía xe ô tô nói lái xe lái đi.