Nghĩ thông suốt vấn đề, Lê Gia Hào cười lấy lòng mẹ mình. Chợt trong lòng như có chút gì đó chấn động nhỏ, đã bao lâu rồi anh chưa có cảm giác gần gũi với mẹ mình như lúc này... Lê Gia Hào đè nén chấn động trong lòng lại, nhín bà Điển bây giờ đã dừng tay lại, khôi phục bộ dáng quý phu nhân của mình, nói.
“Mẹ... như mẹ nói thì mẹ đã tìm hiểu về hai mẹ con Tin Tin rồi ạ?”
Bà Điển lườm con trai một cái, trách móc, mắng.
“Con còn mặt mũi mà nói. Nếu không phải mẹ vô tình gặp rồi phát hiện ra sự có mặt của Tin Tin thì con còn định dấu mẹ đến bao giờ hả? Nói ra cũng thật kỳ lạ, đúng là máu mủ tình thâm, từ lần đầu tiên gặp mặt ở siêu thị, mẹ đã có cảm giác thân thiết với thằng bé này rồi. Cũng không cần gì nhiều chỉ cần nhìn bộ dáng của nó cũng chẳng thể nhầm được ý chứ... Nhưng khi tìm hiểu, rồi con xác nhận mẹ lại thấy tức giận cùng bất bình với cái đồ vô lương tâm là mày đấy... mày nghĩ xem mày có đáng mặt đàn ông hay không, thật không có một chút trách nhiệm nào mà...”
Bà Điển lại muốn đánh con trai thêm mấy cái khi nói đến cháu nội của mình đã phải chịu khổ cực, còn cả sự đau lòng đồng cảm với đứa con dâu nhỏ của mình nữa chứ. Trong lòng thầm hạ quyết tâm sau này ngoài cô gái đó ra không chấp nhận một ai khác làm con dâu thứ hai của mình nữa, chỉ cho phép Lê Gia Hào lấy cô ấy mà thôi. Nếu để Lê Gia Hào biết được điều này thì có lẽ anh sẽ cảm thấy mình quyết định vô cùng đúng đắn. Tuy rằng nếu sự thật được phanh phui thì có lẽ bà Điển cũng sẽ có cảm xúc như vậy, nhưng bây giờ chưa phải lúc, mà Lê Gia Hào lại không muốn trong tình cảm của mình sóng gió với gia đình thì đây chính là việc làm thông minh.
“Mẹ... con trai mẹ là có nỗi khổ không thể nói ra mà...”
Lê Gia Hào giờ đây ngoài kêu khổ ra chẳng thể thanh minh được gì cả. Bà Điển nhìn con trai chép miệng một cái.
“Vậy anh định bao giờ rước vợ cùng con trai về nhà đây?”
Lê Gia Hào thoáng chút sững sờ, nhưng rất nhanh hiểu ra liền cười lên một tiếng, xong lại cau mày mà nói.
“Làm gì có chuyện tốt như vậy chứ? Con cũng là vô cùng vất vả mới có thể lay động mẹ thằng nhỏ cảm động cho con một cơ hội ở bên cô ấy. Cô ấy nghĩ còn chưa nghĩ đến chuyện gả cho con đâu. Con cũng phải dùng vô số thủ đoạn mới có thể được thằng nhỏ gọi là ba đó. Mẹ cũng nghĩ quá xa rồi, cứ từ từ một chút mẹ đừng có gấp, chuyện này không thể vội được...”
Bà Điển chép miệng, lườm con trai một cai, tức giận nói.
“Nếu mẹ là hai mẹ con nó, mẹ cũng như thế. Mà không, phải là trực tiếp đạp con ra, tìm một người tốt hơn chẳng thèm quan tâm tới cái thằng đàn ông vô lương tâm như mày ý chứ...ui... phi...phi... phi... phủi phui... vẫn là mày phải cố gắng mà đối tốt với hai mẹ con thằng nhỏ vào... vậy bao giờ mày đưa hai mẹ con về nhà một chuyến đây?”
Lê Gia Hào như khó xử vô cùng nhìn mẹ mình, nói.
“Mẹ... chuyện này mẹ đừng nói với ai cả được không? Nhất là anh hai con...”
“Tại sao?”
Bà Điển vô cùng khó hiểu nhìn con trai. Lê Gia Hào đầu óc xoay chuyển, nhíu mày nói.
“Con có một số việc không tiện nói. Nhưng nếu mẹ muốn bảo vệ hai mẹ con thằng nhỏ, muốn cháu nội của mẹ an toàn thì mẹ phải nghe con, đừng nói chuyện này ra, nhất là không để cho anh hai biết...”
Lê Gia Hào biết chuyện này chẳng thể giữ được, nhưng nếu được thì vẫn nên kéo dài thời gian một chút, mà nếu có thể đánh lừa được những người kia thì càng tốt...
Bà Điển có chút khó xử nhưng vẫn gật đầu đồng ý, bà hiểu rằng nếu chuyện này làm không tốt sẽ có những chuyện không hay xảy đến từ áp lực bên ngoài hay từ những đối thủ trên thương trường công kích. Nhưng tại sao lại phải dấu Lê Gia tuệ chứ, trong chuyện này có ẩn tình gì chăng...
Hai mẹ con nói chuyện với nhau một lúc lâu, chủ đề chỉ xoay quanh hai mẹ con Tin Tin. Sau đó bà Điển có điện thoại liền rời đi, Lê Gia Hào nhìn cảnh cửa khép lại thì thở ra một hơi.
Cốc... cốc...
“Vào đi...”
Cạch...
Cửa phòng mở ra Lê Xuân Trường đi vào, đưa đến là một bản hợp đồng mua nhà, để xuống bàn, rồi nhìn Lê Gia Hào nói.
“Anh... em nghe nói bác gái mới tới ạ?”
“Ừ...”
Lê Gia Hào chăm chú nhìn hợp đồng trên bàn, nhàn nhạt ừ một tiếng, cũng không nói gì thêm.
Lê Xuân Trường hiếu kỳ nhìn Lê Gia Hào tò mò hỏi tiếp.
“Anh... sao anh tự nhiên lại muốn mua nhà chung cư vậy? Tuy rằng đây cũng là một chung cư cao cấp nhưng mà cũng không thể so với biệt thự mà anh đang ở được...”
“Tôi thích...”
Lê Gia Hào chẳng thèm để tâm đến cậu ta, trực tiếp đặt bút xuống ý, tùy ý phun ra hai chữ.
“Được... anh có tiền thì anh có quyền...”
Lê Xuân Trường bộ dáng không phục, hậm hực nói.
Lê Gia Hào ném cho cậu ta một ánh mắt lạnh lùng.
“Công việc của chú ít quá không đủ làm hay sao, mà vẫn có thời gian quản chuyện riêng của anh, đến nhà ở cũng muốn quản?”
“Không... không đâu... em nhiều việc, là rất rất nhiều việc... em... em đi trước đây...”
Lê Xuân Trường rùng mình một cái, nói xong vội vàng chạy ra ngoài.