Mạc Văn Nhiên nghe cô hỏi thì bất giác nhíu chặt chân mày lại, trầm tư, nói.
“Mẹ kiếp... nhắc đến cái tên gia hỏa đáng chết đó anh lại thấy đau đầu nha. Nói này em có cái gì mà còn phải nhìn đến hắn chứ. Cái tên này không hề bình thường chút nào đâu. Hắn đâu chỉ là có quan hệ với Lão Long Đầu không thôi đâu, mà còn là một mối quan hệ khăng khít khó nói đó. Còn nữa, hắn tâm tư rất cẩn trọng cơ hồ là chẳng thể tra ra cái gì. Anh theo dõi hắn một khoảng thời gian lâu như vậy mà cũng chỉ có được vài tin tức chẳng đáng kể, đã gửi hết cho em rồi đó.”
Trần Thanh Trúc hơi chút nhăn mặt mà thở dài một hơi.
“Xem rồi... bất quá nó cũng chỉ kĩ càng hơn tin tức của Suốt Minh một chút mà thôi...”
“Thì đó... không biết cái tên đó ăn cái gì hay có cách tàng hình nào mà giáu kỹ thâm sâu đến khó chịu, không một khe hở...”
“Thôi, anh cứ từ từ cẩn thận tra xét tỷ mỉ cho em. Em không tin hắn có thể giấu kĩ đến mức không lọt bất cứ nhược điểm nào ra. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng phải lòi ra, nữa là mình đây còn cố bới...”2
“Được rồi...à... anh nói này anh có một chút tin tức bát quái bên ngoài liên quan tới vụ bê bối của tập đoàn Khánh Điển đó, em có muốn nghe chút không?”
“Nói thì nói đi...”
Mạc Văn Nhiên cũng tự nhiên mà nói ra tin tức mình có được cho Trần Thanh Trúc một lượt rồi cười lên khoái chí, lộ ra bộ dáng muốn ăn đòn mà nói.
“Hề hề... em nói xem anh mang tin tức này bán cho Lê Gia Hào kia có phải sẽ kiếm được một mớ tiền không nhỉ.”
Trần Thanh Trúc khẽ xì một tiếng, liếc mắt đầy khinh bỉ mà nhìn hắn.
“phi... em khinh... nhìn cái bộ dáng tham tiền kia của anh mà xem... bán... bán đi... có tiền tới mời em đi uống một bữa rượu thịt là được rồi...”
Mạc Văn Nhiên cười lên hắc hắc một tiếng tính toán, nói.
“Kiếm được tiền liền gửi tiền mời em, em tự mình thưởng thức nhé. Anh cúp máy đây.”
Trước khi cúp còn nói một câu khiến cho Trần Thanh Trúc tức đến muốn đập điện thoại luôn.
“Anh đâu có ngu mà tới mời em uống rượu tự mình chịu khổ. Bà Hổ cái rượu...”
“Anh nói cái gì... Mạc Văn Nhiên anh chết chắc rồi.”
Trần Thanh Trúc lập tức hét lên, với tay cầm lấy điện thoại mà nhìn, tức giận đến nghiến răng, lẩm bẩm thêm.
“Mạc Văn Nhiên tốt nhất là anh trốn cho nó kỹ đừng để em túm được. Em mà tóm được thì đời anh sẽ là hoa tàn luôn... mẹ nó lại giám nói bà cô đây là Hổ Cái Rượu...”
~~~~~~~~
Lê Gia Hào sau một cuộc họp, cuối cùng cũng là mang cái sự việc kia giải quyết xong, vô cùng mệt mỏi ngồi xuống ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Trợ lý Lãnh đứng bên cạnh, còn có Lê Xuân Trường cũng có mặt. Lê Xuân Trường vẫn là không nhịn được liền lên tiếng.
“Anh... mấy người kia chơi xấu như vậy, mình cứ để yên hay sao?”
Lê Gia Hào nhắm mắt không muốn trả lời liền phất phất tay bảo hai người đi ra ngoài. Tự mình nhắm mắt lại tiếp tục dưỡng thần.
Hai người Lê Xuân Trường cùng trợ lý Lãnh không có cách nào cũng phải lui ra.
Lê Gia Hào nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc lâu, chợt như nghĩ ra điều gì đó liền ngồi thẳng người dậy, lấy điện thoại gọi đi.
Tút... tút...
“Alo...”
Điện thoại kết nối, tiếng một người đàn ông vang lên. Lê Gia Hào liền nói.
“ Bách...Cậu dạo này còn cho người để mắt đến Lê Gia Tuệ hay không?”
“Có...”
“Hắn có hành động bất thường nào hay không?”
“Không có... hắn ngoan như cún con vậy đó...”
“E rằng không phải như vậy rồi...”
Lê Gia Hào ý vị thâm trường mà nói ra một câu. Hà Tùng Bách như cứng đơ không thể phản ứng, mãi sau mới choàng hiểu ra kinh hãi nói.
“Ý cậu là hắn đã có hành động.”
“Đúng vậy. Không những thế còn là chơi tôi một vố dạo đầu không hề nhỏ chút nào đâu.”
“Mẹ nó... không phải là cái vụ kia của mấy cô người mẫu là hắn làm đó chứ?”
“Chính là hắn... cũng may là tôi đã mua được một chút ít thông tin nên đã hóa giải được.”
“Vậy thì từ nay phải cẩn thận một chút mới được. Nhưng tại sao tôi vẫn luôn nhìn hắn chằm chằm mà không có phát hiện ra chứ nhỉ?”
“Biết...”
Cúp điện thoại xuống, Lê Gia Hào lại nhắm mắt, trầm tư, trong đầu là một mớ lộn xộn thông tin đang được sắp xếp lại với nhau. Khóe môi bất giác cong cong nhẹ một chút, lộ ra một nụ cười có phần khó hiểu, khiến người ta rét lạnh.
Cốc... cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên, cắt ngang luồng suy nghĩ của anh.
“Vào đi...”
Cửa phòng mở ra, Trần Thanh Trúc nhẹ nhàng bước vào. Vừa nhìn thấy cô Lê Gia Hào hơi có chút kích động. Kể từ lần trước gặp mặt, anh vẫn mặt dày chạy đến nhà cô, nhưng cô vẫn luôn tỏ thái độ lạnh nhạt chẳng để anh vào mắt, cho dù anh làm gì thì cô cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn đến một cái. Hôm nay cô đến đây, cho dù biết là cô đến là vì công việc nhưng anh vẫn kích động không thôi. Ánh mắt nóng rực nhìn về phía cô.
Trần Thanh Trúc trên mặt không biểu tình đi đến ngồi xuống sopha lật giở ra một tập tài liệu trực tiếp bàn việc.
“Lê tổng tôi tới tìm anh là có một chút vấn đề về chất liệu vải. Anh xem, chất liệu vải này không đúng là lụa theo yêu cầu, vải này đã bị pha them tạo chất rồi. Anh nhìn một chút đi...”
Lê Gia Hào nghe cô nói thì có phần cả kinh vội cầm miếng vải trên tay cô tới nhìn. Sắc mặt trầm xuống, không khí bất giác trở nên có phần lạnh lẽo.
(Còn tiếp)