Hai tên thuộc hạ cúi đầu thấp giọng nói.
“Cái này chúng tôi thực không thể tra ra là có cái sự như thế này...”
Lão Long Đầu trừng mắt nhìn hai người, giọng nói âm lạnh nói.
“Cho các người cơ hội cuối cùng, bằng mọi cách phải đoạt được chiếc nhẫn kia về cho ta... nếu không... các người tự hiểu...”
Hai người kia vội cúi người đồng thanh nói.
“Vâng...”
“Vâng...”
Mà bên này cô gái kia đi lên lấy chiếc nhẫn bạch ngọc, cho vào túi xách, nhìn người đàn ông trung niên mỉm cười một cái. Ông ta nhìn cô nói.
“Cô gái... lần sau đừng quá đùa bỡn người như vậy, không tốt đâu. Những người đó không nên tùy tiện trêu vào.”
Cô gái khẽ nhún nhún vai một cái, lắc lắc cái đầu nói.
“Cái này cháu làm quá đúng ý của vị kia nhà chú rồi. Không phải vị ấy muốn chọc điên cái lão mặt nạ bạc hay sao? Nếu lão ấy nổi điên, muốn làm gì cháu thì cũng phải xem lão ấy có bản lĩnh lần ra cháu hay không đã.”
Người đàn ông trung niên cười, nói.
“Cô gái... ầy... bỏ đi... đến cả cái vị kia nhà ta muốn tìm đến cô còn như đi trong sương mù thì những người kia cũng chẳng mong lần được cô rồi. Nhưng tôi nhớ không lầm là cô không hứng thú với những thứ này mà, sao lần này lại có vậy.”
Cô gái cười, cười, cầm chiếc nhẫn, nói.
“Cháu hứng thú với chiếc nhẫn a...”
Người đàn ông như đã hiểu điều gì đó, nhưng không nói, xoay người đi vào trong.
Cô gái cũng xoay người đi ra ngoài, mà theo phía sau cô là hai bóng người. Cô kéo khóe môi, cười, ánh mắt lóe sáng.
Cô ra cổng vẫy một chiếc taxxi, lên xe, bảo lái xe lái đến một quán ăn cách đó không xa.
Đi vào trong quán cô gọi một tô phở rồi ngồi ăn ngon lành. Ăn xong tính tiền, rồi hướng ra bên ngoài mà đi.
Cô lại lên xe, lần này là đi tới phố đi bộ, nơi đây cũng đang diễn ra một lễ hội hóa trang, khá quy mô. Cô xuống xe hòa vào trong dòng người, đánh lạc hướng hai người kia trong một tích tắc khuất sau một tán cây, cô rút nhẹ chiếc nơ trước váy mình xuống, chiếc váy bỗng chốc liền trở thành một chiếc váy hoàn toàn khác lạ, với màu vàng trang nhã. Đưa tay nhẹ nhàng đổi mặt nạ khác, lại tiếp tục hòa vào dòng người.
Lúc sau khi đã hoàn toàn thoát khỏi hai kẻ kia cô gái liền lên xe đi mất.
Hai kẻ kia ở trong đám đông mất dấu cô gái thì tức đến dậm chân tại chỗ, nghiến răng ken két, hai mắt đỏ ngầu.
Lê Gia Hào từ đêm qua trở về tâm tình liền buồn bực không dứt. Cô gái kia là ai chứ? Chiếc nhẫn kia có cái ý nghĩa gì? Lại nói giá tiền đưa ra của cô gái cũng khá đặc biệt đi. Đúng lúc Lê Gia Hào còn đang có một đống thắc mắc lớn bủa vậy thì Hà Tùng Bách đến, vừa đặt mông xuống đã nói.
“Hào... tôi nói cậu nghe... Cô gái kia thế mà lợi hại nhé, ngay dưới mí mắt hai thủ hạ thân tín nhất của Lão Long Đầu điềm nhiên biến mất...”
Lê Gia Hào day day trán, nói.
“Cậu nghĩ một người có gan trêu tức Lão Long Đầu, mang hắn ra làm trò đùa, rồi lấy đi món đồ hắn muốn là người đơn giản hay sao?”
“Cũng đúng... không phải chứ, cậu chẳng phải là cũng tranh cùng hắn sao? Cậu đang nói mình không đơn giản đó hả?”
“Vậy cậu nghĩ tôi đơn giản?”
“Không thể nào. Cậu mà đơn giản... mẹ nó... còn ai không đơn giản...”
“Vô nghĩa...”
“Ây... ây... mẹ nó lại bị cậu xoay mòng mòng, chóng mặt rồi... tôi nói cậu nghe, tôi vừa mới moi được một thông tin mới... mẹ nó chứ nếu moi được sớm hơn một chút thì tốt rồi.”
“Chuyện gì?”
“Cậu biết không, chiếc nhẫn kia chính là do Đào Cô bán ra đấy.”
“Đào Cô?”
Lê Gia Hào chấn kinh lớn tiếng, như thể không nghĩ đến, lại hỏi tiếp.
“Cậu chắc là Đào Cô chứ?”
Hà Tùng Bách gật đầu như bồ củi, nói.
“Chắc chắn... chỉ là đó cũng không có phải đồ của Đào Cô. Mà là nghe nói là được bằng hữu của Đào Cô gửi gắm, nhưng vẫn phải theo quy tắc của Đào Cô mà làm.”
Lê Gia Hào nhíu mày, thở dài một hơi.
“Thảo nào Lão Long Đầu rất muốn có chiếc nhẫn kia mà lại không thể động thủ, hóa ra là Đào Cô. Nhưng chiếc nhẫn kia có cái gì mà có thể được cả Đào Cô và Lão Long Đầu để ý đến vậy? Còn cả cô gái kia nữa, cô ta là ai? Lão Long Đầu tự mình xuất thủ còn thua, thực là để người ta...aizzz...”
Hà Tùng Bách bên cạnh lại nói thêm.
“Nghe nói hôm qua Lão Long Đầu tự mình đi đến, tìm Đào Cô để thương lượng, nhưng không được đồng ý, nên mới phải chịu xuất đầu đi đấu giá đó.”
“Đào Cô xua nay tính tình cổ quái, làm việc không theo lẽ thường. Chỉ sợ rằng cái Lão Long Đầu kia đã đắc tội người ta rồi.”
Hà Tùng Bách cười khoái chí, rung đùi thích thú.
“Hắc hắc... mẹ nó... thật muốn xem hai người đó đấu nhau mà... xem ai hơn ai đây...”
Lê Gia Hao lắc đầu nói.
“Hai người họ chỉ chủ hòa không chủ chiến, chỉ là không biết lớp giấy mỏng giữa họ ai sẽ chọc thủng đây? Còn cô gái kia nữa, cậu tra cho tôi đi...”
Hà Tùng Bách nóng nảy hét lên.
“Tra... tra... tra cái con cù... mẹ kiếp, cô ta cứ như là bốc hơi luôn khỏi thế giới này vậy ý, một vết tích nhỏ cũng không tìm được...”
Lê Gia Hào nhìn Hà Tùng Bách, sắc mặt trầm xuống vài phần.
“Tôi đã lén đặt chíp định vị trên người cô ta rồi cơ mà, vậy mà cậu cũng không thể tra...”
“Chíp đó của cậu, bị người ta bỏ vào một cái cậy trên phố đi bộ rồi.”
Lê Gia Hào chỉ biết lắc đầu, thở dài một hơi. Cô gái này quả nhiên không tầm thường, con chíp hắn dùng là một loại siêu nhỏ, có khả năng tránh khỏi máy dò, vậy mà vẫn bị phát hiện, lại còn nhanh như vậy.
Hà Tùng Bách bên cạnh than phiền.
“Cô gái đó đúng là thành thần luôn rồi, không chỉ cậu bị phát hiện máy theo dõi đâu. Ngay cả người của Lão Long Đầu vừa người vừa máy the dõi cũng không thể làm gì nổi cô ta đó.”
Lê Gia Hào chỉ còn biết cười trừ, lắc đầu.
(Còn tiếp)
Kiều Lê: Các bạn đọc, nhớ like, vote và theo dõi, bình luận để lại ý kiến ủng hộ mình nhé.
Do tính chất công việc, mình lại là tay ngang nên chịu nhiều yếu tố ảnh hưởng vì vậy chuyện ra không được nhanh, mong mọi người thông cảm và tiếp tục ủng hộ mình nhé.