Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất

Chương 68: Chương 68: Đấu giá bí ẩn




“Thêm hai phần trăm.”

“Ây zooo... mỹ nhân... thật sảng khoái. Chị đây thích...”

“Bớt dài dòng... nói chuyện chính...”

“Hehe... nói cho mỹ nhân biết, sau một quá trình lăn lộn thập phần khổ sở, chị đây đã biết được, cái tên Lê Gia Tuệ... chà chà... thật không tầm thường đâu à nha. Hắn có một mối quan hệ không hề đơn giản với Lão Long Đầu, một lão đại thần bí, khó lường trong hắc đạo. Aizzz... tôi nói này mỹ nhân, cô là muốn làm gì với cái tên kia vậy. Khuyên cô một câu, phàm là những người có liên quan tới Lão Long Đầu kia đều không phải những kẻ thiện lương gì cho cam đâu.”

“Lão Long Đầu?...”

“Đúng vậy, chính là Lão Long Đầu. Aizzz... còn nữa, có tin tức nữa là, sắp tới tại bar Thiên Đường có một cuộc đấu giá, mà Lão Long Đầu cũng sẽ tham gia, mà thứ hắn muốn, và nhất định phải có được là một chiếc nhẫn bạc ngọc.”

“Cô lấy cho tôi một vé mời...”

“Này... vé mời thì có, nhưng cô nhất định phải cẩn thận đó. Nếu có thể tránh thì đừng có đụng tới cái người kia. Mẹ nó... hắn thực là biến thái lắm đó.”

“Cảm ơn cô... nhưng mà sẽ không có chuyện gì đâu.”

Nói chuyện thêm một lát thì cúp điện thoại xuống, Trần Thanh Trúc trầm tư một chút. Lão Long Đầu...haha... không nghĩ đến, Lê Gia Tuệ này cũng thực có bản lĩnh a... nhưng... với chiếc nhẫn bạch ngọc kia cô lại thực sự có hứng thú...

~~~~~~~~

Buổi đấu giá tại bả Thiên Đường là một buổi đấu giá được tổ chức ngầm, tính bảo mật thông tin vô cùng cao, cùng với đó là sô lượng người tham gia cũng là được giới hạn. Kiểm tra vô cùng nghiêm ngặt. Mỗi người tham gia đấu giá lần này đều là mạng mặt nạ tránh tiết lộ danh tính. Họ tới đây là muốn có thứ mình cần. Mà những thứ này, lai lịch cũng không có tầm thường, để tránh xảy ra những tranh đoạt thì danh tính phải dấu cho sâu.

Lê Gia Hào mặc một bộ quần áo màu đen, đeo mặt nạ cũng là màu đen, tiến vào, đi bên cạnh anh chính là cái tên cà lơ phất phơ Hà Tùng Bách. Hắn mặc một thân màu đỏ rực, trên mặt là mặt nạ màu vàng ánh kim, vô cùng nổi bật.

Lê Gia Hào liếc nhìn hắn, lắc đầu.

“Cậu nhìn cậu xem, thật là như một con vẹt mà, cậu không sợ chọc mù mắt người khác sao?”

Hà Tùng Bách cười cười bộ dáng muốn ăn đòn, chẹp chẹp miệng.

“Cậu thật không có mắt nhìn, đây chính là thời trang. Cậu làm trong nghề mà sao có thể nói ra những lời như vậy được. Bộ quần áo này chính là một trong những thiết kế của cô gái HeLen kia đó nhé. Cậu lại có thể nói không đẹp...”

Lê Gia Hào nhìn cậu ta đầy khinh bỉ mà hừ lạnh.

“Tôi có nói là bộ quần áo này không đẹp sao? Cái tôi nói là cậu đó. Bình thường thì không nói làm gì, hôm nay lại tự mình làm nổi bật đến vậy, đến khi tranh đoạt được đồ, cậu không sợ những người kia dễ dàng tìm tới xé xác cậu.”

Hà Tùng Bách lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, đây cũng không phải tiệc hóa trang, hắn thực sự muốn chửi tục mà. Mẹ nó... hôm nay hắn là tới tranh đồ a...

“Không được, cậu vào trước tôi đi thay đồ.”

Lê Gia Hào gật đầu đồng ý.

“Đi đi... lần sau cậu nhớ dùng não một chút...”

“Khốn kiếp... cậu đừng có sỉ nhục tôi. Nói cho cậu biết... aizzz... không phải... là cậu cố ý chơi tôi. Sớm không nhắc tôi, để đến khi tôi vất vả khổ sở xong, đến đây mới nói, để tôi lại phải đi lại vài vòng... mẹ nó... cậu đủ thâm... cậu chờ đó cho tôi...hừ...”

Lê Gia Hào nhún nhún vai, cười trừ nhìn cậu ta. Hà Tùng Bách thật muốn tiến đến cho cậu ta một trận mà.

Khi Hà Tùng Bách vừa dời đi, thì một cô gái mặc một chiếc váy trắng, kiểu dáng đơn giản. Mang mặt nạ màu bạc, đi qua Lê Gia Hào. Anh khẽ nhíu mày lại một chút, người này rất quen, nhưng nhất thời anh lại không thể nhận ra được là ai. Cô gái ngồi xuống ngay bên cạnh anh, chân bắt chéo qua, ánh mắt nhìn xung quanh đánh giá một hồi.

Mà lúc này một ngoài cửa có một người đi vào, khí tức trên người hắn khiến người ta hít thở không thông. Hắn toàn thân một màu đen, nhưng nổi bật lại là chiếc mặt nạ bạc hình rồng trên mặt kia. Đi bên cạnh hắn là hai người, một nam một nữ, bộ dáng vô cùng cao ngạo lạnh lùng.

Lê Gia Hào hít vào một hơi, Lão Long Đầu tự mình đến, cho thấy chiếc nhẫn kia vô cùng đặc biệt...

Khi anh đang mải suy nghĩ thì Hà Tùng Bách đi đến ngồi xuống bên cạnh anh. Nhỏ giọng nói.

“Này cậu thấy có lạ không?”

Lê Gia Hào khẽ nhướng mày nói.

“Có gì lạ?”

“Cậu không cảm thấy nếu chỉ là một chiếc nhẫn bạch ngọc thì hắn có thể trực tiếp đến tìm ông chủ nơi này để mua lại là được rồi. Với thân phận của hắn còn sợ không lấy được nhẫn ư. Nhưng hắn hôm nay lại phải tự mình đến đấu giá, cậu nói xem không lạ thì là gì?”

“Cậu hôm nay thông minh đột xuất, hay mới mượn được não ai vậy?”

“Mẹ nó... cậu bớt nhạo báng tôi đi... cậu nói một chút xem...”

“Rất đơn giản rằng người có nhẫn bạch ngọc này là một nhân vật không dễ chêu vào mà thôi.”

Hà Tùng Bách tưởng sẽ được giảng giải điều gì đó, ai ngờ lại chỉ có như vậy, nhất thời câm nín, trân chối nhìn Lê Gia Hào. Thật muốn đánh người mà.

Cô gái bên cạnh hai người như có như không liếc mắt nhìn sang lông mày nhíu chặt lại.

Lúc này người chủ trì từ trong đi ra, cúi người chào tất cả mọi người rồi nói.

“Chào mừng tất cả các vị đã đến với buổi đấu giá của chúng tôi ngày hôm nay.”

(Còn tiếp)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.