Vợ Yêu Là Mẹ Đơn Thân Thuần Khiết Nhất

Chương 86: Chương 86: Sinh nhật (tiếp) Bé Na




Tin Tin đưa đến trước mặt bé Na một hộp quà, nói.

“Chúc mừng sinh nhật em... chúc em sinh nhật vui vẻ...”

Bé Na thấy có quà thì cười tít mắt lại hướng Tin Tin nói.

“Cảm ơn anh...”

Trần Thanh Trúc cũng đưa tới một hộp quà cho cô nhóc, nói.

“Chúc Bé Na sinh nhật vui vẻ, hay ăn chóng lớn, khỏe mạnh, ngày càng xinh đẹp và nghe lời mẹ Thanh nhé...”

Bé Na thấy lại có thêm quà thì vui thích nhảy xuống, chạy tới ôm lấy cổ Trần Thanh Trúc mà hôn một cái thật kêu lên má cô. Trần Thanh Trúc nhéo nhéo khuôn mặt tròn tròn,bầu bĩnh đáng yêu của cô nhóc, yêu thích không thôi.

Bên kia Lương Minh nhận được điện thoại của Hà Tùng Bách, vừa mới nhấn nút nghe một cái, thì bên kia đã nghe thấy cái giọng the thé của cậu ta xả nột tràng như súng bắn liên thanh vậy.

“Này... Lương Minh chết bầm kia, cậu chui rúc ở đâu rồi hả, mau tới đây cho bọn tôi. Con mẹ nó... ông đây vì nhớ đến sinh nhật của cậu mà vất vả thu xếp công việc, vậy mà giờ này vẫn không thấy cậu đâu. Con mẹ nó... nhà bao việc.”

Lương Minh khẽ ngoáy ngoáy lại lỗ tai của mình, nói vào điện thoại.

“Các cậu qua đây đi...”

Báo xong địa chỉ cho Hà Tùng Bách, thì cúp máy, cũng chẳng quan tâm mấy người kia có phản ứng gì, liền đi vào trong nhà hàng.

Vào bên trong Lương Minh tìm đến, chọn một bàn gần sát với bàn của bốn người Lục Vĩ Thanh đang ngồi, ngồi xuống.

Bên bàn bên bốn người Lục Vĩ Thanh vui vẻ nhìn Bé Na đang mở quà trên tay, cười híp hai mắt lại, vô cùng vui vẻ.

Lương Minh nhìn một màn này như chấn động tâm thần, vội gọi phục vụ bàn tới nói vài câu rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Một lúc lâu sau đó Lương Minh trở lại, trên tay là một hộp quà màu hồng. Khi hắn ta trở lại thì nhóm người Hà Tùng Bách, Trần Nhất Sơn, Lê Gia Hào và cả Lê Xuân Trường cũng tới. Thấy trên tay Lương Minh là hộp quà màu hồng thì cười cười chêu chọc.

“Ê! Minh... ai lại có mắt thẩm mỹ như vậy, tặng cho một người đàn ông như cậu một món quà màu hồng thơ ngây như vậy?”

Người lên tiếng chẳng ai khác chính là Hà Tùng Bách. Ngay sau đó Lê Xuân Trường cũng tiến đến, cười nói.

“Anh Minh... trong đó là gì vậy? Không phải là nội y tình thú đó chứ? “

Lương Minh bị bọn họ chêu chọc, sắc mặt đỏ bừng lên trừng mắt nhìn họ, mà nói.

“Cút... đây chính là quà ông đây mua cho con gái mình đấy?”

“Hả...”

“Cái gì?...”

“...”

Tất cả mấy người Hà Tùng Bách, Lê Gia Hào, Trần Nhất Sơn và Lê Xuân Trường đều kinh ngạc tới há hốc mồm nhìn Lương Minh như nhìn quái vật vậy, không thể tin 5 nổi vào tai của mình nữa. Tất cả bọn họ ở đây ai mà không biết đến chuyện của Lương Minh chứ. Hắn từ khi nào lại như thế này rồi...

Hà Tùng Bách đi đến sờ sờ đầu của Lương Minh, rồi lẩm bẩm.

“Không có sốt mà... con mẹ nó... hay là cậu bị đánh tráo mất con mẹ nó rồi.”

“Cậu muốn chết...”

Lương Minh tức giận đạp cho Hà Tùng Bách một phát, trừng mắt mà nhìn cậu ta một cái.

Hà Tùng Bách ăn đau, ai oán mà nhìn Lương Minh.

“Phi... ông đây nhổ vào... Lương Minh cậu không bị đánh tráo thì chính là bị tẩu hỏa nhập ma luôn con mẹ nó rồi...”6

Lương Minh chẳng thèm để ý tới hắn nữa, chỉ nhìn nhóm Lê Gia Hạo nói.

“Vào trong thôi...”

Vậy là cả nhóm lục tục kéo nhau đi vào bên trong. Vừa vào tới nơi ánh mắt Lê Gia Hào như có như không toát ra một tia vui mừng khó nói nhìn về phía bàn của nhóm người Lục Vĩ Thanh đang ngồi.

Lương Minh theo hướng bàn của mấy người Lục Vĩ Thanh đi tới. Vừa nhìn thấy hắn bé Na như có chút sợ sệt, ngừng ăn thịt tôm trong miệng, chạy qua lòng Lục Vĩ Thanh mà ngồi.

Lục Vĩ Thanh nhìn cô nhóc mỉm cười trấn an.

“Bé Na ngoan nào... ăn đi, có mẹ ở đây rồi.”

Lương Minh nhìn bé Na cố gắng nở ra nụ cười mà tự mình cho là hiền lành nhất của người cha, nhỏ giọng nói.

“Bé Na ngoan... ta là ba của con. Ba hôm nay tới là để tặng quà cho con nè...”

Bé Na trân trân ngước đôi mắt to tròn như hai viên ngọc châu mà nhìn Lương Minh. Cô nhóc biết người này, nhưng bé lại sợ, chỉ lắc lắc cái đầu nhỏ rồi cúi vào ngực mẹ mình. Lục Vĩ Thanh vuốt 8 nhẹ người bé, lại cười một cái nữa thệt thoải mái, thật tươi để trấn an cô nhóc.

Lương Minh trong lòng đau như bin dao cắt vậy. Đây là con gái của hắn, vậy nhưng lại sợ hắn như một người xa lạ vậy. Tất cả đều là do hắn mà ra. Từ khi bé ra đời, hắn chưa từng một lần mua đồ cho bé, cũng chưa bế ẵm bé, chưa cho bé ăn lần nào cả... hắn chưa từng vì đứa con gái nhỏ này của mình mà làm bất cứ điều gì cả. Hắn tự cảm thấy hắn là một thằng đàn ông chẳng ra gì cả, thật đốn mạt mà.

Lương Minh nhìn bé Na đưa đến cho bé một hộp quà màu hồng nhạt được gói rất đẹp, nhưng bé không đưa tay ra lấy như quà của Trần Thanh Trúc và Tin Tin. Bé nhìn Lương Minh rồi lắc lắc cái đầu nhỏ.

Lục Vĩ Thanh không nhịn được nữa, trước cái màn này liền hướng Lương Minh mà nói.

“Giám đốc Lương... cảm ơn anh đã có quà cho con gái tôi. Bất quá tôi cũng vẫn là xin gửi lại anh, thực sự mà nói chúng tôi không giám nhận đâu.”

Lương Minh ánh mắt co rút lại, nhìn hai mẹ con.

“Tại sao? Anh chỉ là muốn tặng một chút quà sinh nhật cho con gái anh mà thôi.”

Lục Vĩ Thanh cười khổ một tiếng, nước mắt cố kìm chế giờ lại như vỡ đê ra ngoài.

“Giám đốc Lương, bao năm qua không có một chút quà này của anh, không được nghe một lời chúc, lời yêu thương từ ba, con gái tôi vẫn tốt.”

Lương Minh cổ họng như bị chẹn lại bóp chặt.

Nhóm người Lê Gia Hào cũng hiểu được một số chuyện nên không nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.