Lê Gia Hào đầu đầy hắc tuyến nhìn cô nhóc phá hư tình thú trong ngực, chỉ còn biết cười khổ mà thanh minh.
“Nào có... anh đâu có theo đuổi ai đâu mà kinh với trả nghiệm chứ?”
“Nói dối... người khác không nói tới. Chỉ cần nói tới chuyện của Mạc Vân Anh mà thôi. Anh còn chối... hừ... đại đào hoa, lăng nhăng mà...”
Lê Gia Hào thở dài, biết cô vẫn để ý chuyện lần trước, liền nói.
“Mạc Vân Anh là quá khứ rồi. Với lại trước kia anh ở bên cô ta cũng đâu phải vất vả theo đuổi, còn tỏ tình yêu đương chứ. Anh thề là anh chỉ tỏ tình, nói những lời kia là xuất phát từ tấm lòng, từ trước tới giờ chỉ nói với một mình em mà thôi.”
Trần Thanh Trúc nghe anh nói thì cảm xúc bỗng nhiên ổn định, vui vẻ lên nhiều, lại hiếu kỳ nhìn anh hỏi.
“Anh không theo đuổi vậy là cô ta theo đuổi anh? Không đúng... nghe nói anh rất yêu cô ta mà. Còn vì cô ta mà ăn không ít khổ vẫn muốn tha thứ cho cô ta cơ mà?”
Lê Gia Hào khóc không ra nước mắt, thấu hiểu câu nói, phụ nữ cùng tiểu nhân rất khó nuôi. Nhưng chẳng còn cách nào khác chỉ có thể kiên nhẫn mà nó cho cô biết tránh sau này phát sinh chuyện không hay, có người ly gián.
“Đúng là cô ta chủ động theo đuổi anh. Cũng không thể nói là anh không động tâm với cô ta. Anh đã từng yêu cô ta là thật, nhưng giờ đã hết rồi. Giờ cái mà cô ta để lại cho anh chỉ còn là sự chán ghét mà thôi. Ngày đó...”
Trần Thanh Trúc yên lặng nghe anh nói xong, thì hỏi.
“Anh có còn hận cô ta không?”
Lê Gia Hào nhìn cô, hôn nhẹ lên môi cô một cái, rồi lắc đầu.
“Trước đây đã từng nhưng giờ thì không...”
Trần Thanh Trúc hài lòng gật đầu, mỉm cười với anh.
Ngày hôm nay biết bao chuyện sảy đến. Sau khi xác định mối quan hệ nghiêm túc hai người cũng cởi mở, không khí giữa hai người trở nên thoải mái và thân thiết hơn rất nhiều. Tin Tin thì trong lòng vui như mở hội, len lén viết thư gửi đi cho ai đó. Chuyện này Trần Thanh Trúc hoàn toàn không hề biết. Nếu để cô biết chuyện này có lẽ Tin Tin sẽ bị ăn đòn vào mông nhỏ là cái chắc. Mà ở một nói nào đó, một người phụ nữ trung niên, 4 mái tóc buông, dài khuôn mặt diễm lệ, nhìn máy vi tính trước mặt, mỉm cười, ánh mắt toát lên vẻ ôn nhu dịu dàng.
~~~~~~~~
Bốp...
“Dkm...”
Một tiếng chửi thô tục phát ra, âm thanh như gầm rống chứa đầy tức giận vang lên trong phòng khách sạn. Âm thanh này chính là của Thiết Trụ. Hắn bây giờ vô cùng tức giận, tức đến đầu bốc khói. Đập nát cái máy tính, nhìn nhìn vào mấy thằng đàn em đứng đó, quát.
“Chúng mày cút hết đi cho tao... đừng để ta chướng mắt...”
Mấy tên đàn em nhanh chân chạy ra cửa chẳng giám quay đầu lại.
Thiết Trụ nhớ lại chuyện mới xảy ra không lâu trước đó. Vốn nghĩ chuyện làm ăn lần này trót lọt, ai ngờ máy tính của hắn bị cấy virus phá hủy tường bảo vệ, đột nhập hệ thống, ân câp thông tin ở đó. Sau đó ngang nhiên phá hủy toàn bộ dữ liệu trong máy. Mà việc này chỉ đến khi hắn chuẩn vị giao cho Lão Long Đầu mới có thể biết được, nhưng đã muộn mất rồi.6 không có gì giao cho Lão Long Đầu, hắn đã bị cho một trận vì tội cợt nhả với Lão Long Đầu. Trước đó vì thông tin kia vô cùng đáng giá, mà theo yêu cầu gia dịch hắn không được phép giữ lại bất cứ bản sao nào, nên tài liệu đó chỉ có một bản gốc duy nhất. Cùng với đó là hắn vô cùng tự tin với khả năng máy tính của mình, hắn đã thiết lập rất nhiều tầng lớp bảo vệ, vậy mà vẫn bị đánh bại. Chứng tỏ đối phương là một siêu cao thủ hacker.
Lần này hắn thảm rồi, đấc tội với Lão Long Đầu hắn chính là khổ không thể khóc, không thể kêu.
Mà bên kia Lão Long Đầu cũng phẫn nộ, tức giận không kém, hắn cho người ráo riết điều tra người đã ăn cắp và phá hủy tài liệu kia của mình, bên cạnh đó lại âm thầm tính kế, ủ mưu, phân phó cho thuộc hạ đi làm.
~~~~~~~~
Trần Nhất Sơn hiếu kỳ nhìn Lương Minh đang ủ rũ ngồi trước mặt khó hiểu nói.
“Cậu làm sao vậy? Mang theo cái bộ dáng đưa đám ấy làm gì? Có gì nói ra xem nào.”
Lương Minh thở dài một hơi, nhìn Trần Nhất Sơn trầm giọng, ưu tư, nói.8
“Cậu biết không, tôi chính là một thằng đần độn ngu si. Vàng mười không muốn lại đi muốn một cục phân...”
“Cậu cũng tự biết mình như vậy, thật không tồi, giác ngộ tốt...”
Trần Nhất Sơn cười châm chọc nói. Anh là bạn của Lương Minh sao lại không biết chuyện của hắn, bất quá trước đây anh cũng đã nói, phân tích cùng khuyên can hắn rồi. Hắn không nghe, giờ thì sáng mắt, nhận ra đã là quá muộn rồi.
Bin châm chọc, Lương Minh chỉ biết cười chua chát.
“Đúng vậy... cậu nói rất đúng... tôi chính là một thằng ngu, thằng đần mà... nhưng tôi biết sai rồi, cậu nói tôi phải làm sao bây giờ? Tôi thực sự không biết mình phải làm gì nữa... cho tôi một lời khuyên đi...tôi phải làm cái gì bây giờ đây?...”