Vợ Yêu Nghiệt

Chương 9: Chương 9: Ăn một trả mười. Ăn miếng trả miếng.




Một lúc lâu sau, bàn tay nhỏ bé vô lực sờ sờ, nắn nắn chiếc vòi hoa sen đủ chỗ nhưng vẫn không tìm được chỗ tắt. Bực mình vứt qua một bên, định lấy quần áo mặc nhưng cô lại phát hiện ra rằng. Cô cũng quên mang luôn quần áo của Diễn Tước vào để thay. Bây giờ mặc gì?. Đang lúc đắn đo suy nghĩ thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Diễn Tước ở ngoài nói vào trong.

“ Tôi mang quần áo cho cô này.”

Khả Ái chạy vội ra cửa, vặn nhẹ cánh cửa để chừa ra một kẽ hở đủ để cho bộ móng của cô chìa ra ngoài, nhỏ giọng yếu ớt nói:

“ Mau đưa đây!”

Diễn Tước đưa một túi gì đó màu trắng vào, tiện còn sờ nắn cái tay của Khả Ái nhưng không thành vì tốc độ của Khả Ái quá nhanh. Lấy được túi quần áo thì rầm một tiếng, cánh cửa gỗ cứ thể mà bị đóng sập vào một cách vô tình, suýt nữa khiến cho cái tay của Diễn Tước bị kẹp nát.

Trong phòng tắm, đầu đầy vạch hắc tuyến, thằng cha này đúng là siêu cấp super biến thái. Rõ cả size áo ngực của cô. Vừa như in. Nhưng mà bộ váy này, làm cô có chút không thoải mái nha. Váy gì đâu mà mỏng dễ sợ, tuy mát nhưng mà những dấu vết xấu hổ đó bị hở ra, khiến cô rất mất mặt. Nhưng mà thôi kệ. Cô lại chợt nhớ tới số tiền bị mất của cô. Nhìn lại cái vòi hoa sen đang phun nước mạnh mẽ kia thì nghĩ ra một ý tưởng đen tối. Phải cho tên kia chừa cái tội quỵt tiền của cô, còn lừa cô về nhà ăn sạch sẽ. Hừ! Hắc hắc.

Vội cầm lấy lọ sữa tắm nam thơm thơm kia, mở lắp dội đầy trước cửa phòng tắm, cúi xuống sờ sờ một lát. Ừm. Đủ trơn rồi! Lại nhìn sang cái vòi hoa sen đang phun nước xối xả, phun cho đầy bồn tắm to. Khả Ái trốn vào một góc khuất trong tường. Hét vọng ra ngoài:

“ Cứu với! A a a! Tôi bị chuột rút a! Cứu!”

Rồi Khả Ái nghe thấy tiếng bước chân vội vã chạy hướng phòng tắm, rầm một cái cửa bật mở, rồi lại nghe tiếng rầm to nữa như có gì đó ngã. Tiếp theo đó kèm theo là tiếng rống giận dữ của người nào đó:

“ Khả Ái! Cô chết chắc!!!!”

Khả Ái nhanh chân chạy ra, miệng cười không ngớt, chỉ vào mặt Diễn Tước mà cười:

“ Ha ha ha! Đáng đời! Đau không anh yêu! Không đúng! Đau không? BIẾN THÁI! Ha ha ha! Anh tối qua làm tôi đau chết đi sống lại! Tôi hôm nay cũng phải làm anh chết đi sống lại! A ha ha!!! Bởi vậy người ta nói. Ăn một trả mười. Khả Ái tôi là đang ăn một trả Mười đó. Ha ha! Bye bye tôi đi trước đây!”

Khả Ái nhìn con người chật vật dưới đất liền buồn cười, định vòng qua người Diễn Tước mà đi nhưng đi gần qua thì bị một lực kéo mạnh mẽ kéo trở lại, ngã đập mông xuống đất. Khả Ái đau đến hít mấy ngụm khí lạnh. Một bóng đen gắt gao đem Khả Ái ôm vào người. Cánh tay chụp lấy cái má trắng nõn của Khả Ái mà véo đến đỏ ửng. Khả Ái vừa bị đập mông xuống đất. Vừa bị véo má đến đỏ bừng bừng. Nước mắt nước mũi theo khoé mắt mà chảy ròng ròng. Miệng kêu oai oái. Diễn Tước hừ lạnh bỏ tay, lạnh lùng bế Khả Ái dậy đi ra ngoài. Vừa đi vừa nói:

“ Đấy gọi là ăn miếng trả miếng! Ngu ngốc!”

Quần áo của Diễn Tước bị ướt đằng sau lưng nên khi ôm Khả Ái không bị ướt. Diễn Tước mạnh mẽ vứt Khả Ái lên trên giường lớn. Xoay người đi đến bên tủ quần áo, tuỳ ý lấy một bộ rồi đi vào phòng tắm. Tiếng nứơc chảy đều đều trong phòng tắm. Mặc Khả Ái lăn lộn một mình trên giường lớn.

Bây giờ mới có dịp để ý, căn phòng này thật là lớn nha. Chủ đạo là trắng đen, căn phòng có cửa sổ sát đất hướng ra bể bơi thật đẹp. Nhưng cái mà Khả Ái để ý nhất là. Chiếc ví da màu đen để trên chiếc ghế salon. Chiếc bí như phát ra những ánh hào quang chói loá. Làm mắt Khả Ái như muốn nổ tung. Phấn khởi tiến lại gần. Cầm lên xem xét thử. Mở ra. Oa! Nhiều thẻ quá!!! Nào thẻ bạch kim, thẻ vàng, thẻ Visa, thẻ ATM,.... Còn nữa, tiền mặt cũng có một ít toàn tiền 500 mới cứng. Khả Ái bhifn mà hoa cả mắt. Nhớ tới số tiền đáng ra Diễn Tước phải trả, âm thầm khinh bỉ Diễn Tước ngàn lần. Khiếp! Nhà giàu mà ki bo thấy gớm. Mãi chả giả tiền cho người ta.

“ Cạch”

Tiếng phòng tắm bật mở khiến Khả Ái giật mình gập vội ví để lại chỗ cũ. Xoay người nở một nụ cười dâm dê đê tiện:

“ Tiểu Tước! Anh có phải cũng nên trả tôi tiền đền bù tổn thất hôm qua anh nợ tôi đi không? Ha ha ha!”

Diễn Tước lạnh lùng lau tóc, nhàn nhạt đáp:

“ Hết tiền.”

Khả Ái méo mó, hắc tuyến chảy đầy đầu, phẫn nộ:

“ Hết con mẹ anh! Mụ nội nó chớ! Một ví đầy ắp thẻ vàng thẻ bạc như vầy mà bảo hết tiền. Con ngu mới tin! Hừ! Nhà giàu mà ki bo thấy gớm!!!”

Khả Ái tiện tay vứt cái ví màu đen lên bàn. Khoanh tay ngồi xuống ghế thở phì phò. Diễn Tước liếc Khả Ái rồi nhìn xuống chiếc ví của mình. Cầm chiếc ví lên, tay rút ra một cái thẻ màu vàng đưa cho Khả Ái. Khả Ái liếc liếc cái thẻ màu vàng. Nhìn chiếc thẻ một cách chăm chú. Nhưng vẫn hạ quyết tâm, đưa tay cầm lấy rồi đứng bật dậy. Lanh lợi nói:

“ Vị đại ca này, cảm ơn! Nhưng tôi không biết mật khẩu!”

Đùa gì chứ, thẻ gì cũng cần phải có mật khẩu mới có thể mở, Khả Ái cô đâu có ngu.

“ 1010”

“ Vậy không có việc gì thì tôi đi à nha! Bai bai!”

Rồi Khả Ái chuồn nhanh ra cửa. Giờ này, ba người kia đang họp kế hoạch kén vợ cho Diễn Tước nên tạm thời chưa biết nhân vật chính đã chuồn đi mất tăm.

Trong phòng còn một mình Diễn Tước, anh cầm điện thoại gọi đến một số máy nào đó dặn dò:

“ Điều tra cô gái vừa đi ra khỏi cổng. Tên Khả Ái. Theo dõi từng hành động của cô ta. Cho cậu 1 giờ!”

Đầu dây bên kia cung kính trả lời:

“ Vâng!”

Diễn Tước mỉm cười.

__________________

1190 từ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.