Diễn Tước đeo tạp dề màu đen. Thần thái quyến rũ người bên cạnh. Bưng nốt hai cốc nước ép ra để xuống bàn. Xong xuôi mới nhìn Khả Ái. Cất giọng quyến rũ.
“ Xuống rồi? Ngồi ăn đi “
Khả Ái nghe lời ngồi xuống, mắt long lanh nhìn đĩa sườn. Lại nhìn lên Diễn Tước. Vừa ngắm “người đẹp” vừa ăn món ngon.
Thật đúng là mĩ vị nhân gian a!!
Cô lao vào đánh chén đĩa sườn rưới nước sốt vàng óng trong thời gian ngắn. Ngước nhìn bên đĩa của Diễn Tước, nhỏ giọng hỏi.
“ À...Còn sườn không anh?”
Diễn Tước chậm rãi ngẩng đầu, rút khăn tay ra lau lau khoé miệng. Thật quý tộc mà!!! Khả Ái bất giác nhìn lại mình, thầm kinh bỉ tướng ăn như con người chết đói. Nhưng cũng tại Diễn Tước chiều hư cái dạ dày của mình thôi.
Diễn Tước chậm rãi thưởng thức bộ mặt dễ thương của cô. Miệng nói bóng gió vài câu.
“ Hết rồi! Ai bảo rằng từ nay muốn giảm cân nên anh làm ít thôi!”
Khả Ái hoá đá. Nhưng rất nhanh lại quay trở lại bộ dạng gian xảo trước kia.
“ Anh yêu~ Anh no chưa vậy? No rồi thì để em ăn hộ anh nha!”
Cô dùng ánh mắt long lanh để biểu đạt “tình cảm của mình“. Tay thì chậm rãi kéo đĩa sườn của Diễn Tước về chỗ của mình. Diễn Tước cũng phải phì cười vì bộ dáng đáng yêu của cô. Nhưng cũng muốn trêu trọc cô một chút.
Đợi đến lúc hai người ăn no nê xong. (Thực ra là Khả Ái ăn) Điện thọai của Diễn Tước vang lên mãnh liệt. Anh nhìn dãy số hiển thị trên màn hình mà mặt đầy vạch đen.
“ A lô bà Diễn ạ?”
Đầu dây bên kia xuất hiện một trận gào thét kinh thiên động địa, còn xen lẫn cả tiếng nhốn nháo gì đó.
“ Hừ! Đứa nghịch tử nhà anh! Con dâu ta đâu rồi? Bảo nó nghe điện thoại mau!”
Diễn Tước nhìn người con gái đang lăn bên cạnh. Nói vào điện thoại.
“ Mẹ có gì muốn nói thế?”
Bà Khang Linh Đan vẫn cứ gào vào loa.
“ Con dâu ta đâu? Bảo nó nghe điện thoại! Mày không coi mẹ mày ra gì rồi hả? Chồng ơi...”
Diễn Tước đành xuống nước nói.
“ Được rồi con đưa...”
Anh bắt lấy Khả Ái chán quá không có việc gì làm đang quay vòng vòng trên ghế vào lòng. Áp điện thoại vào tai cô.
“ Mẹ của anh!”
Khả Ái đơ người, khẩn trương mau chóng thoát ra khỏi người Diễn Tước.
“ Mau nói là em không có ở đây đi! Nhanh lên!”
Diễn Tước nhếch mày, nói vào điện thoại.
“ Cô ấy không muốn nghe điện thoại”
Cũng không biết anh và mẹ anh nói chuyện gì đó. Chỉ nghe được câu 'vâng', 'dạ' từ anh. Nhìn thấy cô khẩn trương như vậy, Diễn Tước xoa xoa mái tóc rối của cô rồi tắt điện thoại.
“ Mẹ anh bảo hai chúng ta cùng về Diễn gia ăn cơm”
Khả Ái bối rối, đứng dậy đi vào phòng vệ sinh. Nhìn khuôn mặt bối rối ở trong gương mà lại não lòng. Cô rất sợ phải đối mặt với những người ở trong một gia tộc lớn như thế. Những tình tiết này chủ yếu chỉ có trong phim thôi, bây giờ lại áp đặt vào người cô khiến cô sợ hãi và bối rối. Tuy đã đến nhà Diễn Tước một lần nhưng lần đó khác với lần này rất nhiều. Lần đó cô không nghĩ tới sẽ có quan hệ với Diễn Tước, sau khi phát sinh, cô chỉ muốn chạy trốn thật nhanh, muốn nhanh chóng phủi sạch sẽ mối quan hệ vừa phát sinh cũng không có tìm hiểu về Diễn gia_một gia tộc hùng mạnh như vậy. Bây giờ lại bắt cô đi đối diện với họ với tư cách là bạn gái con trai họ. Họ sẽ nghĩ cô ra làm sao?.Cô làm không được a!!!
Bước ra khỏi phòng vệ sinh, khuôn mặt buồn thui thủi của cô vẫn giữ nguyên. Thấy Diễn Tước khoanh tay ở cửa nhìn cô. Khả Ái thở dài một hơi, lại đi tiếp. Anh nhìn biểu cảm đa sầu đa cảm như vậy mà không nhịn được phải phì cười. Lại nhận lại được ánh mắt sắc bén của cô, nhanh chóng ngậm miệng.
“ Anh nói này Ái Ái! Em cũng không cần thiết phải sợ đâu. Chỉ là ăn một bữa cơm mà thôi. Bố mẹ anh rất chi là hiền lành nhé. Cứ ăn bình thường là được rồi!”
Khả Ái lăn lên giường, ôm chú gấu bông mềm mại. Rên rỉ phát ra những tiếng đáng thương.
“ Hừ....Anh căn bản không hiểu tâm sự của em a!!”
“ Vậy em nói xem. Em bối rối cái gì?”
Khả Ái nghếch khuôn mặt lên. Trải bầy tâm sự cho Diễn Tước biết. Nói xong lại bị anh cười vào mặt. Diễn Tước lục lọi trong tủ quầb áo của hai người ra một bộ váy thục nữ ném lên đầu cô. Lại đi lấy dây buộc tóc, một thỏi son phù hợp với cô để xuống một bên.
“ Bây giờ em tự cởi hay anh cởi?”
Khả Ái nhíu mày.
“ Em không đi! Không mặc!”
Diễn Tước nhếch miệng cười gian. Đẩy Khả Ái ngã xuống giường. Hai tay giữ chặt cổ tay cô. Theo sau đó là một tiếng 'Xoạc' và tiếng gầm thét của cô. Đúng là mãnh thú mà.
“ Diễn Tước anh làm gì! Con mẹ nó! Anh điên à! Bộ đồ tôi mới mặc một lần! Khốn khiếp! Tôi không điii!!!!”
Nửa tiếng sau, một người phụ nữ mặc váy đi ra. Theo sau đó là người đàn ông mặt cười như gió xuân. Nhưng nếu để ý thì thấy môi của người phụ nữa này hơi sưng và ở cổ người đàn ông có vết cắn. Tài xế dừng xe trước ngôi nhà tráng lệ. Diễn Tước như một vị hoàng tử tao nhã bước xuống xe. Anh vòng qua mở cửa cho Khả Ái. Cúi vào trong xe cô đang ngồi cất giọng trầm ấm.
“ Em yêu! Xuống xe nào!”