Vợ Yêu Ngọt Ngào

Chương 1: Chương 1




Mở đầu

Dãy ghế dài bên ngoài phòng cấp cứu,

một người đàn ông nhìn như lạnh lùng, cẩn trọng vô cùng thành khẩn nói lời cảm ơn cô gái đứng trước mặt: “thật sự vô cùng cảm ơn cô, nếu không phải cô kịp thời đưa bà nội tôi đến bệnh viện cấp cứu, hậu quả thật khó mà lường trước được. Xin cho tôi biết tên cùng phương thức liên lạc, tôi sẽ hậu tạ để bày tỏ sự cảm kích của tôi cũng như gia đình đến cô.”

cô gái xinh đẹp nghiêm túc quan sát trang phục và phụ kiện trên người người đàn ông kia. Xem ra là một con dê béo đây. Mới vừa rồi, vẻ mặt hắn hốt hoảng chạy đến nơi, theo sau còn có thư ký và phụ tá làm thủ tục nhập viện, đồng thời yêu cầu bệnh viện cử hai y tá đặc biệt chăm sóc lão thái thái.

“Bà nội của anh rất quan trọng với anh phải không?”

“Đương nhiên.” Trong mắt người đàn ông thoáng qua một tia đề phòng. Ánh mắt cô gái xinh đẹp này rõ ràng lóe lên tia tham lam, một bộ công phu sư tử ngoạm.

“Nếu bà nội anh quan trọng đối với anh như vậy, phần tạ lễ nhỏ sao có thể thể hiện hết tâm ý của anh, đúng không? Đúng rồi, xin hỏi anh đã kết hôn chưa?” cô có mục đích khác mà hỏi.

Người đàn ông này chắc khoảng trên dưới ba mươi tuổi, nhưng mà hiện nay tảo hôn không còn phổ biến, nhìn bề ngoài rất khó phán đoán là đã kết hôn hay chưa. Hơn nữa, người đàn ông này ưu tú như vậy, cho dù chưa kết hôn cũng phải có có một đống bạn gái đi! Chỉ là, quản hắn làm khỉ gió gì! cô gái trẻ chỉ một lòng muốn đạt được mục tiêu của mình.

“Tôi có kết hôn hay không liên quan gì đến cô?” Người đàn ông không vui nói.

“Nếu như anh đã kết hôn thì không thể báo đáp tôi nha!”

“Cái gì?”Người đàn ông trừng mắt. “Giữa ban ngày ban mặt cô cứu bà nội tôi để yêu cầu tôi cưới cô?”

“Làm ơn đi! Tôi đã có người yêu rồi!” cô không thèm để ý khuôn mặt thối của hắn, kiêu ngạo đẩy hắn một cái. “Tôi muốn gả cho anh chàng thanh mai trúc mã đẹp trai của tôi, nhưng gia đình anh ấy lại ép hắn kết hôn với một thiên kim tiểu thư môn đang hộ đối. Cho nên, tôi muốn anh giúp tôi theo đuổi vị thiên kim tiểu thư kia, dĩ nhiên, anh không cần phải hy sinh bản thân kết hôn với cô ta, chỉ cần để cho cha mẹ bạn trai tôi phát hiện ra cô ta vui vẻ với người đàn ông khác là được.”

“Hoang đường! Sao tôi phải làm cái loại chuyện nhàm chán này?”

“không phải anh nói muốn báo đáp tôi sao? Tôi cũng không thiếu vật ngoại thân, cho dù anh có mua hàng hiệu đưa cho tôi, tôi cũng không cần, tôi chỉ muốn cùng bạn trai thanh mai trúc mã của tôi kết hôn mà thôi.”

“Nhàm chán! Hoang đường! Loại chuyện này đáng lẽ phải là bạn trai cô đi thuyết phục cha mẹ hắn mới đúng, nếu như hắn thật lòng yêu cô như lời cô nói.” Người đàn ông sở hữu ngũ quan cân đối, khuôn mặt dễ nhìn, không khách khí bày ra vẻ mặt khinh thường, hắn hoài nghi, đây là cái loại tình yêu gì a!

cô gái trẻ lập tức nổi cáu: “Bạn trai tôi đương nhiên là thật lòng yêu tôi, vấn đề là cha mẹ hắn cứ như con lừa, mắt cao hơn đầu. Chẳng lẽ tôi phải khích lệ bạn trai tôi không vâng lời cha mẹ, làm chuyện bất hiếu đối với cha mẹ sao?” cô lợi dụng đúng hiếu tâm của người đàn ông với trưởng bối mà phản công lại.

Người đàn ông vẫn thấy điều kiện cô nói là quá vô lý, không chịu đồng ý.

“Tôi cho anh xem hình của cô ta, yên tâm, dung mạo cô ấy không xấu xí bằng tôi đâu, không đến nỗi khiến anh vét cạn sức lực theo đuổi.” cô gái lấy điện thoại di động ra, mở một tấm hình ba người chụp chung, một nam hai nữ, đều xinh đẹp giống như đi ra từ phim thần tượng. “Chỉ cần cô ấy chịu buông tha, hoặc được một người đàn ông khác có điều kiện tốt theo đuổi, tôi và bạn trai tôi nhất định có thể tu thành chín quả, chỉ cần không có cô ấy!”

Người đàn ông lần đầu tiên cảm thấy, phụ nữ cố chấp thật đáng sợ.

“Anh nhất định phải báo đáp ơn cứu mạng của tôi đối với bà nội anh , nếu không cả đời này anh phải nợ tôi một món ân tình!”

Đối với yêu cầu của “Ân nhân cứu mạng” người gặp người ghét này, khiến người đàn ông thủy chung vẫn nhíu chặt lông mày.

Mà ở khúc quanh sau lưng hai người, một bác sĩ mặc áo blouse trắng đã đứng được một lúc, nghĩ thầm, có lẽ bọn họ không thể thảo luận ra kết quả trong thời gian ngắn, hay là đi vào phòng cấp cứu giao ban cho bác sĩ Trần trước, để họ từ từ ôn chuyện cũ.

Chương 1

Gió xuân nhè nhẹ, quán cà phê bên trong khách sạn cơ hồ đã đầy khách.

Doãn Tịnh Thủy đến trễ nửa giờ, vừa mới ung dung ngồi xuống, lập tức bị nước miếng của ba cô bạn công kích.

Hồ Thấm Nhu vì giữ hình tượng, chỉ vẻn vẹn nhíu mày nói: “Cậu có cần tệ hại đến mức này không? Mười lần hẹn cậu thì tám lần đến muộn, lần này lại vì lí do gì đây? Đừng nói với mình là cậu rất bận, cậu có bận rộn bằng mình không?” Từ khi gia nhập công ty người mẫu, đến hôm nay đã được mệnh danh là người mẫu chuyên nghiệp, nói Hồ Thấm Nhu đến trễ còn có thể tha thứ, nhưng còn Doãn Tịnh Thủy kia làm sao có thể đến trễ đây?

Doãn Tịnh Thủy cười, liếc xéo cô nàng một cái, tự gọi cho mình một ly trà.

Cốc Dạ Lam có chút bao che nói: “Tiểu Nhu, chính cậu cũng đến chậm hai mươi phút đó thôi, không cần năm mươi bước cười một trăm bước a!” Mẹ của cô và mẹ Tịnh Thủy là chị em, cô ra đời sớm hơn Tịnh Thủy ba tháng, từ mẫu giáo một đường đến tốt nghiệp đại học H, hai người đều học cùng trường, tình cảm tự nhiên cũng sâu đậm hơn so với người khác.

Hồ Thấm Nhu nhíu đôi mày thanh tú được tô kẻ hoàn mỹ. “Chúng ta đều đã ra ngoài làm việc rồi, chỉ có Tịnh Thủy vẫn còn trải qua cuộc sống thiên kim tiểu thư, cả ngày nhàn rỗi còn gì!”

Ánh mắt Trác Lập Bình sáng lên, vẻ mặt gian xảo, đắc ý. “Nếu như lần hẹn tới mình đến trễ, xin vui lòng kiên nhẫn chờ. Bởi vì mọi người hay nói phụ nữ yêu đương là bận rộn nhất, bạn trai người ta không chịu thả cũng đành chịu thôi a!”

Sắc mặt Cốc Dạ Lam khó coi, trừng mắt nhìn Lập Bình một cái, vốn hôm nay là Lập Bình hao phí tiền của mời các cô đến nghe cô nàng khoe khoang tình yêu mới. Cốc Dạ Lam làm như vô tình, quay sang hỏi Doãn Tịnh Thủy: “không phải cậu nói đi xem phim với Thẩm Uyên xong thì vừa kịp giờ sao, sao lại đến muộn?”

Tịnh Thủy vươn tay cầm tách trà, cử chỉ thanh tao lịch sự chậm rãi uống, để ly xuống rồi mới dịu dàng trả lời: “thật xin lỗi! Bởi vì đại di mụ đến thăm, vừa xem được một nửa liền thấy bụng khó chịu, Thẩm Uyên thấy mình không thoải mái liền đưa mình về nhà uống thuốc, đợi đến khi bụng không đau nữa anh ấy mới đưa mình đi.”

“Vậy không phải sẽ lãng phí vé xem phim sao?” Cốc dạ Lam chưa từng trải qua cái loại đau bụng sinh lý này, nên vẫn nghĩ đến lãng phí tiền trước tiên.

“không có biện pháp a! Thẩm Uyên nói sẽ dành thời gian mang mình đi xem lại.” Tịnh Thủy vô tội nháy mắt mấy cái.

“không phải cậu đi xem phim cũng đến trễ chứ?” đáy lòng Cốc Dạ Lam có cảm giác bực tức không giải thích được, rất muốn mắng ai đó một trận nhưng cuối cùng cũng không biết nên mắng ai mới tốt.

“Làm sao có thể như vậy?” Tịnh Thủy bật cười lắc đầu. “Có người lái xe đưa mình đi, mình đương nhiên sẽ không đến trễ. Làm ơn đi, đừng thanh toán số lần đến trễ của mình nữa, mình cũng không cố ý mà. Nếu như không có ai tới đón mình, mình căn bản không xác định được sẽ đi hết bao nhiêu thời gian nên mới đến trễ chứ sao. Nhưng mình sẽ cố gắng, chậm nhất cũng không trễ quá nửa giờ.”

Hồ Thấm Nhu lắc đầu. “Bề ngoài thoạt nhìn yếu đuối, nhưng thật ra lại là thiên kim tiểu thư qua loa, thiếu đầu óc, tên Thẩm Uyên đó lại là loại đàn ông gần như hoàn mỹ, làm sao hắn chịu được cậu vậy?”

Tịnh Thủy buồn buồn đáp: “Bởi vì từ đời ông nội mình, hai nhà đã là thế giao (*), mình với anh ấy là thanh mai trúc mã, lớn lên cũng nhau từ nhỏ, hẳn là theo thói quen đi.”

(*) Thế giao: có quan hệ nhiều đời với nhau

Trác Lập Bình nghe vậy dọa cô: “Cậu phải cẩn thận đó, thói quen là kẻ thù mãn tính của tình yêu, sẽ làm tình yêu dần dần nguội lạnh, lúc này tiểu tam sẽ thừa lúc đục thả câu chen vào. Mặc dù hắn là anh trai mình nhưng mà mình vẫn cảm thấy hắn không đáng tin đâu.” Trác Lập Bình là con gái riêng của ba Thẩm Uyên ăn vụng bên ngoài mà sinh ra, không được nhận tổ tông, nhưng cũng có thể coi là nữ quý tộc chính hiệu. Sau lại thi đỗ vào trường đại học H, cùng Doãn Tịnh Thủy trở thành bạn tốt.

Tịnh Thủy cười sáng lạn. “Thẩm Uyên sẽ không như vậy đâu. Dạ Lam có thể làm chứng, chúng mình cùng nhau lớn lên.”

Tâm tư Cốc Dạ Lam co rụt lại, cười cười: “Trưởng bối hai nhà đã tác hợp cho hai người từ nhỏ, trừ khi cậu hoặc Thẩm Uyên phản đối, người khác có thể nói gì được? Nhưng mà cậu cũng đừng quá tin tưởng hay lệ thuộc vào đàn ông, mình nghe nói có một lần Thẩm Uyên hẹn một tiểu học muội học cấp hai đi xem phim, kết quả tiểu học muội đến trễ mười phút, hắn giận đến mức ném vé xem phim vào mặt tiểu học muội kia, không thèm nhìn lại mà nghênh ngang rời đi. Có thể kết luận hắn không phải là không có tính khí nam nhân, tốt nhất là cậu nên từ bỏ tật xấu thích đi muộn của cậu đi!”

Đôi mắt hạnh tròn trịa của Tịnh Thủy mở to, ngạc nhiên nói: “Mình không biết có chuyện này, lúc trước khi anh ấy chưa lấy được bằng lái, mình cũng thường đi trễ nhưng anh cũng không tức giận nha! Hay là anh ấy tức ở trong lòng? Thảo nào, từ khi có bằng lái, anh ấy liền kiên trì muốn đưa đón mình, hẳn là dự phòng mình đến trễ.”

Cốc Dạ Lam hơi buồn bực. Tiểu học muội mà cô nói chính là cô, có một lần Tịnh Thủy bị đau bụng không muốn ra ngoài, đúng lúc cô ở nhà Tịnh Thủy nghe được, liền chớp lấy thời cơ tốt, chủ động hẹn Thẩm Uyên gặp nhau ở trước cổng rạp chiếu phim. Thẩm Uyên không thể không đồng ý. cô còn cố ý đợi phim chiếu được mười phút mới xuất hiện, muốn xem bộ dáng Thẩm Uyên vì cô mà gấp gáp, không ngờ hắn lại giận đến mức ném vé xem phim vào mặt cô, sau đó nghênh ngang rời đi.

cô đã thích Thẩm Uyên thật lâu, cảm thấy hắn thực giỏi, lại có khí khái của một người đàn ông tốt. không giống người cha vô năng, mềm yếu của cô, cả đời chỉ biết sống dưới váy mẹ.

một Thẩm Uyên như vậy, lại không phát giận với thói quen đến muộn của Doãn Tịnh Thủy?

Tịnh Thủy không muốn trở thành kẻ thù chung của ba người bọn họ, thông minh nói sang chuyện khác: “Lập Bình, cậu hẹn bọn mình ra ngoài là có tin tức tốt lành gì muốn cùng bọn mình chia sẻ vậy?”

Trác Lập Bình chờ thật lâu, cuối cùng cũng chờ được đến giờ khác này, dương dương tự đắc nói: “Các vị, mau chúc phúc cho mình đi, hâm mộ mình đi, cuối cùng mình cũng chinh phục được Triệu Lỗi, bây giờ anh ấy là bạn trai mình rồi!”

Đáng tiếc, không có ai vỗ tay hưởng ứng cô, lại càng không có người nào đứng dậy hoan hô.

Hồ Thấm Nhu cười nhạo một tiếng: “Gì đây? thì ra là cậu từ tiểu tam biến thành chính thất rồi , cướp đoạt bạn trai của người khác thành công, vậy mà còn muốn bọn mình theo cậu ăn mừng nha!”

Trác Lập Bình xị mặt xuống. “Mình cũng đâu phải cố ý muốn làm tiểu tam. Sau khi bọn mình yêu nhau mới phát hiện ra anh ấy có bạn gái. Đây là lỗi của mình sao? Mình khóc lớn một trận rồi yêu cầu Triệu Lỗi phải lựa chọn, cuối cũng Triệu Lỗi đã chọn mình, có gì không đúng sao?”

Hồ Thấm Nhu hừ lạnh. “không có gì không đúng, kết hôn rồi còn có thể ly hôn huống chi là đổi bạn gái! Chỉ cần cậu không lo lắng tập tính bắt cá hai tay của hắn là tốt rồi.”

Trác Lập binh nghe vậy, lập tức phản bác: “Hồ Thấm Nhu, cậu cũng không phải không biết, trong cái vòng đời luẩn quẩn này, quan hệ giữa người với người, tầng tầng lớp lớp, vô cùng phức tạp, cậu có dám cam đoan sau lưng một người đàn ông ưu tú chỉ có một người phụ nữ? Bây giờ là thời đại nào rồi, đàn ông chỉ cần có tiền một chút, có tài hoa một chút, muốn bắt cá hai tay, có tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ ều không phải việc khó. Rất nhiều cô gái bị lừa làm tiểu tam. Mình cũng chỉ là một trong số đó mà thôi.”

Hồ Thấm Nhu uống cà phê, tùy ý liếc mắt nhìn Doãn Tịnh Thủy. “Vẫn là Tịnh Thủy may mắn nhất a! Có một vị thanh mai trúc mã yêu sâu đậm, không cần phải lo lắng không cẩn thận trở thành tiểu tam. Nếu như có người đàn ông yêu mình, đối tốt với mình như Thẩm Uyên với Tịnh Thủy, mình cũng không ngại làm tiểu tam, về sau trở thành phù chính (*) là được rồi!” nói xong còn không quên cười hì hì một tiếng.

(*) Phù chính: thời xưa, dùng để chỉ thiếp thất lên làm vợ.

“Đáng ghét!” Tịnh Thủy không vui, mày hơi nhíu.

Trác Lập Bình lên tiếng ủng hộ. “Cậu đừng mơ mộng hão huyền nữa được không? Hồ Thấm Nhu, cậu làm việc trong giới nghệ thuật, cho dù là người mẫu hay nữ minh tinh, cũng đừng mong bước vào cửa Thẩm gia, chỉ có thể làm người tình giống mẹ mình mà thôi. Huống chi, cậu biết rõ Thẩm Uyên là bạn trai của Tịnh Thủy, vậy mà còn muốn giành, quả là tiểu tam có ác ý.”

Hồ Thấm Nhu le lưỡi. “Mình chỉ là nói giỡn một chút cũng không được sao? Mình không tin cậu không hâm mộ Tịnh Thủy tốt số, là công chúa trong nhà, lại có sẵn một vị bạch mã hoàng tử che chở, cậu không hâm mộ?”

Tịnh Thủy cười khẽ nói: “Được rồi mà, chúng ta tới là để chúc mừng Lập Bình có thể yêu đương danh chính ngôn thuận với Triệu Lỗi, sao lại kéo tới trên người mình rồi? Tới đây, chúng ta cùng nâng cốc chúc cho Lập Bình và Triệu Lỗi sớm tu thành chín quả.”

“Cám ơn. Cám ơn! Quả nhiên, vẫn là Tịnh Thủy tốt nhất.” Trác Lập Bình mở cờ trong bụng cụng ly với Tịnh Thủy, hai người còn lại cũng đành phải nâng chén chúc mừng. Cũng phải thôi, đã là bạn bè với nhau, cần gì phải mất hứng đây?

Trong lúc Trác Lập Bình còn đang dương dương tự đắc khoe Triệu Lỗi đối tốt với cô ra sao thì Tịnh Thủy nhận được hai cuộc điện thoại, đường dây vừa thông, là bà ngoại dặn cô và Cốc Dạ Lam về nhà ăn tối, một cái khác là của Thẩm Uyên gọi tới.

“Anh muốn đến đón em…. Mấy giờ sao…” Tịnh Thủy quay sang nhìn ba người còn lại một chút, Cốc Dạ Lam liền lớn tiếng nói. “Để mình đưa cậu về!” Tịnh Thủy nghe vậy hướng người bên kia dịu dàng nói: “Anh không cần phải đến đón em đâu. Tối nay bà ngoại mời khách, Dạ Lam có xe, cô ấy sẽ chở em đến đó.” Sau lại nói thêm mấy câu nữa rồi mới cúp máy.

Cốc Dạ Lam mỉa mai hỏi: “Mỗi khi đến chủ nhật, Thẩm Uyên liền vội vàng sắm vai tài xế của cậu, hắn không rảnh rỗi đến thế chứ? Người thừa kế đại gia nghiệp của Thẩm gia cũng chỉ biết xoay quanh bạn gái. thật không có tiền đồ!”

“Làm sao có thể?” Tịnh Thủy nhíu mi. “Đương nhiên là đúng lúc trong nhà không có việc gì mới có thời gian hẹn hò, nếu như anh ấy nói bận, mình sẽ không đi làm phiền anh ấy.”

Hồ Thấm Nhu khinh thường liếc xéo Cốc Dạ Lam một cái. “không phải là cậu đang ghen tỵ với em họ của mình chứ? Cũng đúng, ngay cả mình cũng có chút ghen tỵ với Tịnh Thủy.”

“Mình nào có!” Cốc Dạ Lam vội vàng phủ nhận. “Mình cũng đâu có kém cậu ấy, cần gì phải ghen tỵ? Mẹ mình là “đại nội cao thủ” trong giới bảo hiểm , từ khi mình còn nhỏ, mẹ đã dạy mình cách đầu tư quản lý tài sản, ở đại học mình cũng học khoa kiên quan đến bảo hiểm, hơn nữa đã sớm đi theo mẹ học tập. hiện tại, mình đã có thể đảm đương một phía, tiền thưởng là điểm cổ phiếu tăng hàng tháng.”

Tịnh Thủy vỗ tay. “nói thật hay, dạ Lam quá tuyệt vời. Thấm Nhu cũng thế, các nãi nãi đều đã có nghề nghiệp chuyên môn, chỉ có mình không có sở trường gì, tốt nghiệp nửa năm mà vẫn chìa tay xin tiền. Mình không muốn mọi người nghĩ mình chơi bời lêu lổng, mình đang nghĩ muốn trở về trường học thạc sĩ.”

Cốc Dạ Lam liếc mắt xem thường cô: “Sao cậu không nhờ ba cậu tìm giúp một công việc?”

Tịnh Thủy dịu dàng đáp: “Ba mình không chịu a! Ba bảo mình cứ chuyên tâm đi du lịch với mẹ một, hai năm, thuận tiện suy nghĩ xem muốn đi du học hay vào công ty làm việc!”

Cốc Dạ Lam liếc mắt xem thường cô: “Sao cậu không nhờ ba cậu tìm giúp một công việc?”

Tịnh Thủy dịu dàng đáp: “Ba mình không chịu a! Ba bảo mình cứ chuyên tâm đi du lịch với mẹ một, hai năm, thuận tiện suy nghĩ xem muốn đi du học hay vào công ty làm việc!”

Cốc Dạ Lam càng nghe càng thấy chói tai. Mẹ của Tịnh Thủy là dì cả của cô, cả đời chưa từng ra ngoài làm việc, nghe lời cha mẹ gả cho một người đàn ông môn đăng hộ đối, sinh hạ hai nam một nữ, thuận nước đẩy thuyền, được chồng che chở, trải qua cuộc sống của một phu nhân quý tộc. Mà mẹ của cô, Đỗ Thiến Ngâm, lại làm trái ý ông bà, yêu một tiểu tử nghèo, trốn kết hôn với ông. Mẹ cô cho là bà có “Tuệ nhãn biết anh hùng”(*) tiểu tử nghèo về sau có thành tựu, nhất định có thể “Nhất phi trùng thiên”(*), kết quả năm năm, sáu năm trôi qua, tiểu tử nghèo chỉ thi đậu một nhân viên công vụ nho nhỏ, sau đó cư nhiên lấy thế làm thỏa mãn, không muốn từ bỏ, sợ nếm mùi thất bại. Đỗ Thiến Ngâm không biết xấu hổ về nhà mẹ khóc than, sinh con gái xong liền tự mình cố gắng. Cuối cùng, sau mười năm, trở thành cao thủ trong giới bảo hiểm.

(*)Tuệ nhãn biết anh hùng: tức là có mắt nhìn người

(*)Nhất phi trùng thiên: một bước lên trời

Cốc Dạ Lam không chỉ một lần nghĩ tới, nếu như năm đó mẹ cũng nghe lời ông bà ngoại gả cho người có tiền, mẹ còn có thể khao khát xây dựng sự nghiệp của chính mình sao?

“Aiz… Tịnh Thủy, mình xem cậu ngay cả một sự nghiệp mini cũng vô tâm, liền dứt khoát kết hôn tốt lắm.” Nếu là vậy, cô có thể hoàn toàn hết hi vọng với hắn chứ?

“không có ai cầu hôn mình, kết cái gì mà kết!” Từ nhỏ, Doãn Tịnh Thủy đã mang bộ dáng mỹ nhân lười, xác thực là thiếu hụt tư tưởng gây dựng sự nghiệp, nhưng cũng không muốn kết hôn sớm. Nếu như đã biết rõ mình nhất định sẽ kết hôn, ngại gì ở nhà làm công chúa, hưởng thụ thêm mấy năm, ra ngoài được bạn trai che chở.

“Thẩm Uyên vẫn chưa tình cùng cậu kết hôn sao?” Cốc Dạ Lam nở hoa trong lòng.

“Anh ấy vừa về nước chưa tới hai năm, sự nghiệp vẫn tương đối quan trọng.” Tịnh Thủy rất hiểu chuyện nói. “Lại nói, các nãi nãi lại lạc đề rồi, hôm nay chúng ta đến đây để nghe Lập Bình vì yêu mà phấn đấu nha!”

“Vẫn là Tịnh Thủy có lương tâm, Dạ Lam với Tiểu Nhu ghen tỵ chúng ta có người thích đây mà.” Trác Lập Bình chủ động quy cô với Tịnh Thủy vào một phe, ngoại trừ tình yêu, thì sớm muộn Tịnh Thủy cũng sẽ trở thành chị dâu của cô.

Thẩm Uyên đi du học hơn ba năm, kì nghỉ hàng năm trở về đều dính lấy Tịnh Thủy, sau khi anh cả về nước, hai người bọn họ vẫn tiếp tục hẹn hò như trước, cộng thêm trưởng bối hai nhà cũng rất coi trọng hai người. Có thể nói, Tịnh Thủy đã bước một bước vào cửa Thẩm gia.

Hồ Thấm Nhu ngáp một cái. “ Cậu có thiên sinh lệ chất(*) như mình sao? Cậu dám tự chụp ảnh tung lên mạng sao? Aiz… Trác Lập Bình, cậu đừng tưởng rằng, thành công cướp được bạn trai của người khác liền đại biểu cậu vô cùng có sức quyến rũ. Còn kém xa lắm! trên đời còn rất nhiều đàn ông giống như Triệu Lỗi, bản thân mình bắt cá hai tay còn giả vờ vô tội, theo thói quen bị phụ nữ “cướp”, sau đó thuận nước đẩy thuyền, đến bên cạnh bạn gái mới, cho đến khi tiểu tam xuất hiện….”

Trác Lập Bình tức giận trợn mắt. “Này, Hồ Thấm Nhu, cậu thật sự là bạn của mình sao? Mình tốt bụng muốn cùng mọi người chia sẻ niềm vui, cậu lại mong mình thất tình rơi lệ, cậu có trái tim không vậy!”

Hồ Thấm Nhu nhún nhún vai. “Chính vì chúng ta là bạn nên mình mới cho cậu lời khuyên.”

“không cần!” Trác Lập Bình tức giận, đặt mạnh ly cà phê đá xuống bàn.

cô không hiểu, trong quá trình yêu đương ngọt ngào, bản thân mình khoe khoang mới cảm thấy vui vẻ, nghe người khác khoe khoang lại rất không thú vị, còn có ý xấu một chút thì có thể bị nghĩ là chọc phá bong bóng hạnh phúc.

Chỉ có Doãn Tịnh Thủy rất chú tâm, hứng thú nghe Trác Lập Bình kể làm thế nào để lôi kéo được trái tim Triệu Lỗi, dùng thủ đoạn nhỏ đả kích bạn gái trước của hắn, đùa giỡn tâm cơ để Triệu Lỗi thấy rõ bạn gái trước của hắn hư hỏng mà Lập Bình lại thiện lương vô tội, cuối cùng đại thắng.

Trác Lập Bình kể chuyện mạch lạc, rõ ràng, y như chuyên gia tình yêu. Nghe cô kể, trong lòng Tịnh Thủy lại thầm nghĩ: “Vẫn nên tìm hiểu tâm tình của tiểu tam một chút, cả thủ đoạn của họ nữa, đề phòng trước cùng tốt.”

Cốc Dạ Lam nghe xong lại thêm băn khoăn, giận chính mình không có dũng khí như Trác Lập Bình, đứng ra khiêu chiến với bạn gái chính thức, không những thế miệng còn phải giả trang thần thánh. “Cậu nói xong chưa? Rất vui vẻ, hả hê đúng không? Nếu cậu đã đắc ý với tình yêu của mình như vậy, vậy hôm nay mời khách cũng là việc nên làm, đúng không?”

“Gì cơ?… không phải các nãi nãi đến đây chúc mừng mình sao?” Trác Lập Bình vừa mới gia nhập vào một công ty quảng cáo, lương căn bản không cao, lại chưa có thành tích gì nổi bật, tiền kiếm được còn chưa đủ để chưng diện.

Tịnh Thủy cầm lấy hóa đơn. “Bữa này để mình trả đi! Chờ Lập Bình kiếm được nhiều tiền rồi lại mới khách.” Lấy bóp da màu vàng từ trong túi da hiệu LV, Doãn Tịnh Thủy rút ra một tấm thẻ tín dụng, giao cho nhân viên phục vụ mang đi tính tiền. “Số tiền nhỏ này tốt nhất là để Thẩm Uyên chi, miễn cho anh ấy oán giận mình không tiêu tiền của anh ấy.”

“Thẩm Uyên đưa thẻ tín dụng cho cậu?” Tâm tư Cốc Dạ Lam chìm xuống đáy cốc.

“Là thẻ phụ a…, đây cũng là lần đầu tiên mình dùng. Tiền ba mẹ mình cho là đủ dùng rồi, anh cả cùng anh hai cũng hay cho mình tiền tiêu vặt, cho nên trước khi két hôn, mình không muốn dùng tiền của bạn trai.” Tịnh Thủy bất đắc dĩ nói. “Nhưng mà đàn ông có lúc thật kì quái, mình không tiêu tiền của hắn, hắn lại hoài nghi mình không coi hắn là bạn trai.”

Trác Lập Bình khoe cả buổi, cuối cùng lại thua vài ba lời nói thuận miệng của Tịnh Thủy.

thật may là tình yêu làm cho đầu óc phụ nữ không nghĩ được nhiều như vậy, Trác Lập Bình vù vù nói thẳng như gặp người hiền cùng chí hướng. “Mình sẽ nói với Triệu Lỗi, cứ việc sủng ái mình đi, mình tuyệt không quan tâm đến tiền của hắn.”

Hồ Thấm Nhu thấp giọng phun ra một tiếng: “Ngu ngốc!” Triệu Lỗi là cái bột cà ri gì? Có thể so sánh với Thẩm gia có tài sản trên trăm tỷ sao? Ngốc hết chỗ nói, cho dù muốn làm tiểu tam, cũng phải áng chừng nhà trai nặng mấy lượng chứ!

Sau khi chị em tan họp, Trác Lập Bình trở về nhìn Triệu Lỗi, Hồ Thấm Nhu đáp ứng lời mời tham gia một bữa tiệc vào buổi tối, Cốc Dạ Lam lái xe chở Tịnh Thủy cùng đi về nhà bà ngoại.

“không phải cậu đã lấy được bằng lái rồi sao? Sao không tự mình lái xe?” Trong lòng Cốc Dạ Lam vì Thẩm Uyên mà ai oán, tại sao hắn lại yêu Doãn Tịnh Thủy cái gì cũng không biết này?

“Mình đụng hỏng năm chiếc Mercedes mới lấy được bằng lái, cậu nghĩ ba mình sẽ chịu để mình lái xe trên đường sao? Mình cũng vì chuyện này mà rất tức giận a.”

“Cậu cũng ngốc đến thái quá rồi, số tiền mua năm chiếc Mercedes cũng đủ để thuê một tài xế phục vụ cậu cả đời rồi.” Cốc Dạ Lam bực bội. Chênh lệch giàu nghèo cũng quá lớn đi!

“Mình cũng không nghĩ nhiều như vậy, chỉ là thấy tất cả mọi ngưoif trong nhà đều có bằng lái, mình nói với ba mình cũng có thể thi đậu. thật vất vả mới lấy được bằng lái, ba mình lại nói nếu như mình dám lái xe ra đường, hắn sẽ phạt mình quỳ xuống, mình bị ba dọa sợ đến mức không dám hé răng. thật không biết ba mình đang nghĩ gì?”

“Chỉ là ba cậu thầm cảm thấy may mắn bị đụng hư là Mercedes chứ không không cậu!” cô biết dì và dượng quản giáo hai người con trai rất nghiêm khắc, khi họ còn bé đánh mắng cũng từng trải qua, duy chỉ có đối với cô con gái bảo bối Doãn Tịnh Thủy là được nâng trong lòng bàn tay che chở, cả nhà coi cô như hòn ngọc quý trên tay.

Tịnh Thủy chỉ cười nhẹ một tiếng, dù sao ba cô cũng không quan tâm cô đụng hư mấy chiếc xe. Hai anh trai của cô, cứ một, hai năm lại thay xe mới, cũng không có gì ghê gớm.

Mẹ Cốc Dạ Lam mua cho cô một chiếc xe con sản xuất trong nước, trong lòng cô rất muốn kiếm tiền thật nhanh hoặc gả cho người có tiền, đổi một chiếc xe mui trần nhập khẩu. Bằng không mỗi lần về nhà bà ngoại, chiếc xe con của cô chen vào giữa một hàng xe nhập khẩu, khiến chính cô còn cảm thấy mình thật keo kiệt, thật mất mặt.

“Dạ Lam, thật ra mình rất hâm mộ cậu!” Tịnh Thủy đột nhiên bộc bạch.

“Cậu có bệnh à? Hay là muốn châm chọc mình?” Thiên chi kiêu nữ lại hâm mộ một người phụ nữ bình thường đi làm kiếm tiền từ thời trung học, nếu không phải có bệnh thì chính là châm chọc.

“Mình nói thật mà!” Tịnh Thủy trầm tư nhìn chị họ cùng tuổi với cô, nhưng cá tính lại không khác gì kèn thổi ngược trống đánh xuôi. “Dạ Lam, tất cả những gì cậu có đều là thành quả do cậu cố gắng mà đạt được, do trí tuệ và thực lực của cậu giành lấy, người khác muốn cướp cũng cướp không được. Mà tất cả những gì mình có, đều là do người khác cho, ngoại trừ tình yêu của ba mẹ, toàn bộ những thứ khác đều sẽ có một ngày thay đổi, khiến mình luôn có cảm giác không an toàn, cho nên mình mới hâm mộ cậu.”

“Sao đột nhiên lại nói với mình những điều này?” Tim Cốc Dạ Lam đập nhanh hơn. Chẳng lẽ cô ấy đã nhận ra điều gì?

“không có gì. Chỉ là nhìn Lập Bình thăng chức từ tiểu tam lên chính thất, nên có chút cảm khái mà thôi. Tình yêu thật không đáng tin. Aiz…mà thôi, cậu không cần để ý đâu, biết mình hâm mộ cậu là được rồi.”

“Lại đau nữa sao?”

“Uống thuốc đúng hạn sẽ không có việc gì.”

“Vậy thì tốt. thật ra, cậu không cần thần hồn nát thần tính, Lập Bình chỉ là một ngoại lệ. Chúng ta là bạn bè mấy năm nay, chẳng lẽ còn không rõ đoạn tình cảm nào của cô ấy cũng đầy bi kịch? Nhớ có lần Lập Bình lui tới với một nam sinh họ Lưu được nửa năm thì phát hiện hắn bắt cá hai tay, kết quả bị tiểu tam đoạt đi, Lập Bình còn khóc đến chết đi sống lại đấy sao? Mọi người thật vất vả mới khuyên được cô ấy buông tay, thì lại nhận được điện thoại của tên họ Lưu kia, đi tới chỗ hẹn rồi lại dây dưa thêm nửa tháng, sau mới biết bạn gái hắn nhân dịp nghỉ đông trở về phía Nam thăm nhà, họ Lưu kia chỉ quay lại với Lập Bình để an ủi tâm hồn sáo rỗng của hắn mà thôi. Vậy mà cô ấy còn ngây ngốc cho là người đàn ông kia hồi tâm chuyển ý, thật là dư thừa ngu xuẩn.” Cốc Dạ Lam không khách khí lớn tiếng giễu cợt.

Tịnh Thủy mỉm cười. “Lập Bình luôn quá xúc động khi nói đến chuyện yêu đương.”

“hiện tại thì tốt rồi… đổi lại cô ấy làm tiểu tam, cướp bạn trai của người ta lên làm chính thất.”

“Chỉ mong lần này sẽ có kết quả tốt.”

“Cậu nói lời này phải cẩn thận.” Cốc Dạ Lam thừa dịp dừng đèn đỏ quay sang liếc nhìn Tịnh Thủy một cái, một bộ dáng ăn sung mặc sướng, được chiều chuộng, như thể trời có sập xuống cũng có người thay cô gánh vác. “Nếu như có một ngày, Thẩm Uyên bị người phụ nữ khác đoạt đi, cậu cũng sẽ chúc phúc cho hắn và tiểu tam sớm tu thành chín quả sao?”

“sẽ không. Có lẽ mình sẽ khóc đến chết mất! Dù sao tình cảm nhiều năm như vậy cũng không phải là giả, mình đã có thói quen có người đàn ông này bên cạnh, nếu như bị cướp đi rồi, mình cũng không biết nên làm sao bây giờ?”

“Cậu cùng Thẩm Uyên không phải chỉ là thói quen chứ?”

“không biết. Dù sao bọn mình cuối cùng cũng sẽ kết hôn, hình thành thói quen không phải càng tốt?”

“Cậu a… Người có phúc mà không biết. Thẩm Uyên bị cướp đi là tốt nhất!”

“Cậu thật xấu!”

“A, mình nên xấu xa thêm chút nữa, cậu mới có thể trưởng thành.”

“thật là, không hiểu cậu đang nói cái gì nữa!”

Tịnh Thủy không muốn tiếp tục tranh cãi cùng cô, nghiêng đầu nhìn người xe như nước ngoài cửa.

Sắc mặt Cốc Dạ Lam nháy mắt trở nên âm hiểm khó coi, đáng tiếc Doãn Tịnh Thủy không nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ giật mình.

cô ngưỡng mộ họ nhiều năm, vẫn muốn đoạt lấy mà không đành lòng. Đến hôm nay mới biết, Doãn Tịnh Thủy chỉ bầu bạn bên cạnh Thẩm Uyên như thói quen, chuyện này đối với Thẩm Uyên thật không công bằng.

cô cũng coi như là thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên với Thẩm Uyên, tại sao cô không thể thay thế được vị trí của Doãn Tịnh Thủy, cùng Thẩm Uyên trở thành một đôi?

Tôn Vô Nộ sáng sớm đã vào bệnh viện thăm bà nội đột nhiên phát bệnh, vốn là phải đi công tác cũng tạm thời hủy bỏ, cử một quản lý khác đi thay.

Bà nội Tôn nằm viện ba ngày, bệnh hen suyễn cũng tạm thời được khống chế thấy cháu nội đến liền cười tươi rói: “Vô Nộ, khó có được ngày nghỉ, cháu ở nhà nghỉ ngơi đi, tới bệnh viện làm gì.”

Tôn Vô Nộ một mặt nghe y tá báo báo lại buổi sáng bà nội đã ăn những gì , một mặt đáp lại bà: “Cháu tới thăm bà thuận tiện nghỉ ngơi luôn. Bà nội, khẩu vị của bà không tốt sao? Nếu như bà không quen ăn thức ăn trong này, lần sau cháu mang đồ từ nhà đến.” Khi còn bé, Tôn Vô Nộ do một tay bà nội nuôi nấng, hôm nay, người bà có thể dựa vào cũng chỉ có anh.

Về phần cha mẹ anh? Đừng nhắc đến nữa.

Bà nội Tôn phất tay một cái. “không cần phiền toái như vậy, bà rất nhanh có thể xuất viện.”

“Bà nội, bác sĩ đâu nói thế.”

“Thân thể bà chẳng lẽ bà không biết? Bà nói là chuẩn nhất!” Thấy cháu nội hé ra khuôn mặt không cho là đúng, Bà nội Tôn vỗ ngực mình nói: “Bà đảm bảo sẽ không sao! Lần này bà gặp được một vị quý nhân tiểu thư, bà biết ngay là sẽ gặp dữ hóa lành. Vô Nộ à, cháu nhất định phải thay bà nội hảo hảo cảm tạ vị quý nhân tiểu thư kia. Lúc mới bắt đầu phát tác, bà còn cho rằng bà sẽ chết.”

“Bà nội, bà đừng nhắc đến chữ “chết” này.” Tôn Vô Nộ mất hứng, lại nghĩ tới vị “ân nhân cứu mạng” khiến người ta ghét cay ghét đắng kia, tâ, tình càng tệ hơn.

“Cháu tuổi còn trẻ mà sao lại kiêng kị hơn bà thế?” Bà nội Tôn thấy cháu nội bày ra bộ mặt thối, đành phải đầu hàng. “Bà đã nói với cháu rồi, lúc bà ở cửa hàng bách hóa đột nhiên cảm thấy không thoải mái, muốn lấy lọ thuốc hít trong ví lại run tay đánh rơi, lọ thuốc lăn ra xa, bà không thở nổi, ngồi chồm hỗm trên mặt đất không thể nhặt được, bà thật sự cho là bà sẽ…. Đúng lúc đó, vị quý nhân tiểu thư kia nhặt lấy lọ thuốc cho bà, cô ấy còn biết cách sử dụng nữa, để bà hít vào rồi mới gọi cấp cứu, đưa bà đến bệnh viện, bà mới có thể hít thở bình thường.”

Tôn Vô Nộ gật đầu. “Cháu cũng rất cảm kích người cứu bà nội.” Chỉ là, hắn không nói cho bà nội biết, vị quý nhân tiểu thư thiện lương trong miệng bà nội, bí mật hướng hắn đòi thù lao đáng sợ.

“Vô Nộ, vị tiểu thư kia thật là xinh đẹp, thanh âm cũng dịu dàng dễ nghe, hơn nữa lòng dạ lại tốt, a, thật hi vọng cô ấy là cháu dâu của bà!”

Tôn Vô Nộ thiếu chút nữa té nhào.

Bà nội, tất cả đều là gạt người, vị tiểu thư kia tuyệt không dịu dàng! Muốn anh kết hôn với loại phụ nữ kia, anh thà cô độc cả đời!

Tôn Vô Nộ không dám đả kích bà nội, một bộ khó chịu chịu đựng, vẻ mặt tối tăm.

Vẻ mặt hắn khiến Bà nội Tôn trợn mắt. “Vô Nộ, sắc mặt cháu như thế là có ý gì hả? Bà có bức hôn cháu đâu, chỉ là nói tâm nguyện của lão nhân gia một chút thôi mà, không được à?”

“không phải ạ.” Anh hít sâu một hơi, đem người phụ nữ khiến người ta chán ghét kia quét ra khỏi đầu.

Loại người như anh sinh ra đã có mệnh gánh vác sự nghiệp của gia tộc, hình thức giáo dục đã dưỡng thành phong cách trầm ổn, hiếu thắng, tự tôn và tài trí hơn người, không thể chấp nhận có người dám uy hiếp, hơn nữa, kẻ uy hiếp lại là một người phụ nữ bé nhỏ.

Đương nhiên, anh là người ân oán rõ ràng, ân tình nên trả anh nhất định sẽ trả.

“Cháu a, luôn không thích cười giống ông nội cháu.” Bà nội Tôn quở nhẹ. “Lúc cháu vừa sinh ra, lần đầu tiên bà nhìn thấy gương mặt cháu, trời ạ, mặt mày, lỗ mũi, miệng, không chỗ nào không giống cái mặt thối của ông nội cháu, phản ứng đầu tiên của bà chính là muốn giúp cháu đặt một cái tên bình tâm tĩnh khí, Vô Nộ, Tôn Vô Nộ! Mỗi khi cháu muốn tức giận thì trước hết phải nghĩ đến tên của cháu.”

“Vâng.” Đôi mắt màu hổ phách vô lực hạ xuống. Lấy cái tên này căn bản chính là giấu đầu hở đuôi, mỗi khi có người nghe thấy tên anh, nhận định đầu tiên là tính khí của anh không tốt.

Bà nội Tôn nói bóng nói gió, nghĩ muốn moi ra xem gần đây cháu nội bà có bạn gái chưa, không cho hắn kết giao với loại phụ nữ chỉ làm bạn trên giường không nói chuyện tình cảm, hoặc là phụ nữ tham tiền.

trên thương trường là mãnh hổ lãnh khốc, nhưng lúc bà làm như vô tình nhắc đến đề tài này, anh lại tìm mọi cách né tránh. Thừa dịp thầy thuốc vào kiểm tra, anh hỏi thăm rất nhiều về tình hình sức khỏe, và phương pháp dưỡng sinh, khiến bà nội Tôn cảm thấy cháu nội rất thân thiết.

đi theo y tá trưởng, ngoại trừ y tá, còn có một bác sĩ trẻ tuổi Đỗ Thăng Bình. Khi Tôn Vô Nộ nói chuyện với y tá trưởng thì hắn làm bộ như đang nghiêm túc nghe, nhưng thật ra ánh mắt lại y hệt tia X quang muốn xuyên qua Tôn Vô Nộ.

Người đàn ông này vóc người đủ cao, ngũ quan đoan chính, ưu nhã, mày kiếm, mắt hổ, sống mũi thẳng, nhưng quanh thân tản mát ra hơi thở sắc bén, lãnh khốc, tuyệt không giống như “Vô nộ”. một khi cấp dưới của hắn không hoàn thành nhiệm vụ, nhất định sẽ rất thảm.

Chỉ là, người này làm cháu trai lại rất hiếu thuận với bà nội, trong bệnh viện quả thật hiếm thấy, hẳn là một người đàn ông tốt!

Tôn Vô Nộ không phải không nhận thấy ánh mắt sắc bén của bác sĩ Đỗ, nhưng hắn đã quá quen bị người ta nhìn, mặc kệ là loại ánh mắt nào, hắn cũng không thèm để ý.

Sau khi các bác sĩ đi khỏi, y tá ở lại giúp bà Tôn truyền nước biển. Tôn Vô Nộ đứng bên giường bệnh nhìn chằm chằm, hôm nay phải thay kim tiêm mới, do vậy phải tiêm lần nữa, hắn sợ mấy cô y tá ngu dốt không tìm được đúng mạch máu, hại người bệnh cứ bị châm rồi lại châm.

May mắn hôm nay tiêm một lần đã thành công, Tôn Vô Nộ âm thầm thở dài một hơi.

“Vô Nộ, nơi này có người chăm sóc bà rồi, cháu về nghỉ ngơi đi.” Bà nội Tôn chỉ thương cháu nội duy nhất này.

“Hôm nay cháu cũng không có việc gì, cháu muốn ở lại đây.”

“Nếu không có việc thì cháu mang máy tính đến làm gì?”

“Chờ bà nội ngủ trưa, giết thời gian.”

“Cái đứa nhỏ này, rõ là…”

Trong lúc hai bà cháu không ai nhường ai, bà Đỗ, bạn của bà nội Tôn, mang theo cháu nội đến thăm bệnh. Vị lão phu nhân thanh tao này, Tôn Vô Nộ từng gặp mặt vài lần, cho nên hiện tại không cảm thấy ngoài ý muốn. Điều làm anh kinh ngạc chính là bà Đỗ mang theo một vị tiểu thư, nhìn cô, anh nhận ra anh từng gặp qua khuôn mặt trái xoan xinh đẹp này.

“Tôn phu nhân, bà không sao chứ? Lúc Cao phu nhân nói cho tôi biết, tôi thật sự bị dọa sợ.” bà Đỗ lôi kéo tay không cắm kim tiên của bạn già, an ủi vỗ. “Từ trước đến nay bà điều dưỡng tốt mới có thể gặp dữ hóa lành, rất nhanh sẽ khỏe lại. Tôi cũng không biết bệnh hen suyễn của bà không thể ăn được cái gì, cho nên mang theo cháu nội tôi cùng đi, may nhờ nó nhắc nhở, nếu không thiếu chút nữa tôi đã mua hoa mang tới.”

Có rất nhiều nguyên nhân làm bệnh hen suyễn phát tác, có nguyên nhân bên trong cũng có nguyên nhân bên ngoài tác động, tỷ như phấn hoa, bụi, dị ứng hoặc cảm mạo đều liên quan đến đường hô hấp.

Bà Tôn cười cám ơn bạn già, đôi mắt sáng ngời không ngừng quan sát mỹ nữ trẻ tuổi.

Bà Đỗ thấy vậy lại làm như dâng hiến vật quý, ánh mắt lóe lên tia hài lòng. “Tịnh nhi mặc dù là cháu ngoại tôi, nhưng tôi thương nó còn hơn thương cháu nội, từ nhỏ đã dịu dàng hiểu chuyện, tối hôm qua tôi mới nhắc qua với nó, nó lập tức đồng ý cùng tôi đến thăm bà.”

“Bà Tôn, cháu là Doãn Tịnh Thủy.” Khóe môi khẽ nhếnh, nhẹ nhàng cười một tiếng lại xinh đẹp động lòng người.

“Hảo hảo hảo.” Bà nội Tôn đối với cô quả thật yêu thích không rời mắt. “Cháu… gọi là Tịnh Thủy? Nếu như bà không nhìn lầm, cháu chính là quý nhân tiểu thư đã cứu bà một mạng.”

Tôn Vô Nộ trợn tròn mắt. Vị tiểu thư này là ân nhân cứu mạng của bà nội?!

Doãn Tịnh Thủy nâng đôi mắt sáng, thản nhiên nhìn bà Tôn, bừng tỉnh nở nụ cười: “Bà Tôn, bà là vị lão nhân đột nhiên không thoải mái ở cửa hàng bách hóa? thật xin lỗi, bởi vì cháu có việc gấp, cho nên vừa đưa bà tới bệnh viện đã lập tức rời đi, sau lại hỏi thăm chị họ, chị ấy nói người nhà bà đã tới bệnh viện, cháu liền yên tâm.”

“Đâu có, đâu có, là bà gây thêm phiền toái cho cháu.” Bà Tôn cảm động. “Nếu như lúc đó không phải cháu kịp thời đưa thuốc cho bà, bà thiếu chút nữa đã không thở được một hơi, Tịnh Thủy tiểu thư là ân nhân cứu mạng của bà a!”

“Cháu chỉ là vừa lúc đi qua, một cái nhấc tay mà thôi. Người cứu bà phải là thầy thuốc mới đúng!”

“không không không. Nếu như không thở được, đưa tới bệnh viên cũng vô dụng.” Bà nội Tôn kéo tay Tịnh Thủy, càng nhìn lại càng thích. “Bà có thể gọi cháu là Tịnh Thủy không? Bà nhất định sẽ cảm tạ cháu thật tốt, quý nhân tiểu thư.”

“Bà Tôn không cần khách khí, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, bà không cần cám ơn cháu đâu.”

“Cháu còn đi theo xe cứu thương đưa bà đến bệnh viện…. chị họ cháu đi cùng cháu? Ta không có ấn tượng.”

“Chị họ của cháu lái xe theo sau, bởi vì trong nhà có việc, cháu phải trở về nên nhờ chị ấy ở lại phòng cấp cứu chờ người nhà của bà đến.” Tịnh Thủy nói khẽ, kiên nhẫn ngồi nói chuyện với bà Tôn.

“Cháu thật sự rất tỉ mỉ lại thân mật.” Bà Tôn cảm động, trong lòng vô cùng ấm áp, quay sang nói với bà Đỗ: “ Đỗ phu nhân, bà thật có phúc, có đứa cháu gái dịu dàng, khéo léo ở bên cạnh.”

Bà Đỗ khiêm tốn đôi câu. “Bà cũng rất có phúc mà, có cháu trai hiếu thuận như thế này thật hiếm thấy.” Trình độ chơi bài của bà không tốt lắm, một lần ra ngoài chơi bài với người bạn lâu năm, thuận đường ra cửa, tự nhiên cũng biết tình hình nhà bà Tôn, trong nhà trừ người giúp việc, chỉ có hai bà cháu.

Bà Tôn nhìn xa trông rộng, nói với cháu trai: “Vô Nộ, bà nội muốn nói chuyện phiếm với Đỗ phu nhân, cháu thay bà chiêu đãi Tịnh Thủy tiểu thư , hai đứa xuống quán cà phê dưới lầu ngồi một lúc được không?” Bà vì cháu trai chế tạo cơ hội.

“không cần ...” Tịnh Thủy vội nhã nhặn từ chối.

Tôn Vô Nộ vượt lên trước, đón lấy lời cô, đôi mắt nhuệ khí bức

người. “Doãn tiểu thư, vô cùng cảm ơn cô kịp thời nhấc tay giúp đỡ bà nội tôi, để tôi mời cô uống ly trà!”

Toàn thân người đàn ông này không có một tia hơi thở hòa ái, dễ gần, Tịnh Thủy muốn cự tuyệt theo trực giác, đưa ánh mắt cầu cứu bà ngoại cô.

“không vấn đề gì… Tịnh nhi, cháu cứ uống cà phê xong rồi tới đón bà cũng được.” Bà Đỗ dường như có chung ý tưởng với bà Tôn, cảm thấy người đàn ông hiếu thuận không phải là người xấu.

Tịnh Thủy không thể làm gì khác hơn là đi cùng Tôn Vô Nộ ra khỏi phòng, đúng lúc đi qua bàn hộ lý _____

Tịnh Nhi?!” Đỗ Thăng Bình lúc này đã cởi áo blouse ra, lên tiếng gọi bọn họ.

“Anh Thăng Bình!” Tịnh Thủy vui vẻ chào Đỗ Thăng Bình. “Anh mới tan ca sao? Tối hôm qua anh lại phải trực ca à? thật vất vả.”

“Sao em lại đến đây? Còn đứng cùng với Tôn tiên sinh?”

“Bà Tôn bị bệnh, em theo bà ngoại tới thăm, kết quả hai vị lão nhân gia muốn nói chuyện phiếm liền đuổi bọn em đi uống cà phê.” Doãn Tịnh Thủy cười ngọt ngào: “Anh có muốn đi cùng không? Anh đã ăn điểm tâm chưa?”

“Ăn rồi.” Đỗ Thăng Bình đáp lại cô bằng nụ cười ấm áp. “Nếu bà nội tới, để anh đi chào bà, sau đó phải về nhà ngủ bù, cà phê thì không cần.”

“Nếu anh mệt mỏi quá thì đừng tự mình lái xe. Bảo tài xế Lâm đưa anh về.”

“Em không cần lo lắng đâu.” Đỗ Thăng Bình xoa đầu cô, gật đầu với Tôn Vô Nộ. “Tịnh Nhi xác định phương hướng không tốt lắm, đừng để em ấy lạc đường.”

Xác định phương hướng không tốt lắm thì liên quan gì đến tôi? Tôn Vô Nộ cảm thấy quái lạ nhưng vẫn trả lời, “Được.”

Đỗ Thăng Bình nghe được lời đảm bảo của anh rồi mới xoay người đi về hướng phòng bệnh.

Tôn Vô Nộ cùng Doãn Tịnh Thủy đi thang máy đến tầng một. Sau khi ra khỏi thang máy, Tôn Vô Nộ đi về bên trái, Tịnh Thủy lại đi về bên phải.

“Doãn tiểu thư, quán cà phê ở bên này.” thật may là anh kịp thời phát hiện ra cô không đi theo, đồng thời cũng hiểu rõ vì sao Đỗ Thăng Bình phải đặc biệt nhắc nhở anh như vậy.

“thật xin lỗi, bệnh viện lớn quá.” Mặt cô đỏ bừng, cảm thấy thật mất mặt.

“không sao, người không thường tới đây khó tránh khỏi mơ hồ.” Anh không biết mình nên làm gì để an ủi cô? Thôi, dựa vào cô là ân nhân cứu mạng của bà nội, chuyện gì hắn cũng có thể bao dung.

Trong quán cà phê, một người gọi cà phê đen, một người gọi Latte nóng.

“Cám ơn cô lần nữa vì đã cứu bà nội tôi.” Giọng nói nam tính chân thành mà hữu lực, đôi mắt nhìn cô đầy cảm kích.

“Được rồi, tôi chấp nhận lời cảm ơn của anh, nhưng lần sau đừng nhắc lại chuyện này nữa, chỉ là một cái nhấc tay mà thôi, coi như duyên phận nho nhỏ giữa tôi và bà Tôn đi!” Tịnh Thủy thản nhiên đáp, ánh mắt trong suốt như nước.

Nội tâm áy náy của Tôn Vô Nộ vừa động, liền bưng chén cà phê che giấu suy nghĩ sâu xa của mình.

Phụ nữ xinh đẹp anh đã thấy qua rất nhiều, vị Doãn tiểu thư đoan trang trời sinh này cũng không phải là cô gái đẹp nhất anh từng gặp, nhưng loại khí chất đại gia khuê tú, phong thái vô cùng hiếm trong cô khiến tâm anh nhộn nhạo.

Phong thái chỉnh tề duyên dáng, hơi lười biếng lại mang vẻ nhã nhặn, lịch sự hợp với dáng người như hoa như ngọc, chỉ có gia đình phú quý mới tạo ra được đóa hoa lan cực phẩm thế này! Ừm, Tôn Vô Nộ càng thấy hứng thú với cô hơn.

cô có thể khiến người khác rung động một cách dễ dàng, dù là anh hay bà nội anh.

Ân nhân cứu mạng chân chính thi ân không cần báo đáp, ân nhân cứu mạng giả lại hướng anh yêu cầu thù lao không hợp lý. Là số mệnh sao? Để hôm nay anh gặp được Doãn Tịnh Thủy.

Khóe môi anh khẽ nhếch, không rõ giờ phút này tâm tình không còn đa nghi mang tư vị gì.

Trở lại phòng bệnh, tiễn khách xong xuôi.

Bà nội Tôn ngược lại không vui vẻ như lúc trước, thở dài nói: “Bà rất thích vị Tịnh Thủy tiểu thư kia, đặc biệt hỏi thăm Đỗ phu nhân xem cô bé đã có bạn trai chưa, kết quả, aiz… cô bé kia đã có một vị thanh mai trúc mã, hơn nữa còn môn đăng hộ đối, người nhà họ cũng rất vừa ý Tịnh Thủy. nói đi nói lại, làm sao có thể không vừa ý a? Đến bà còn rất vừa ý nữa là!”

Mắt Tôn Vô Nộ lóe lên ánh sáng. “Bà nội, chuyện tương lai rất khó nói.”

“Thế nào, cháu muốn hoành đao đoạt ái?”

“Cháu làm sao có đẳng cấp để làm chuyện như vậy.”

“Vậy cháu muốn…”

“Bà tin tưởng cháu không? Bà nôi.”

“Bà đương nhiên tin tưởng cháu nội bảo bối của bà rồi.”

“Chỉ cần bà yên lặng theo dõi diễn biến là được, chậm nhất là sau một năm, Doãn Tịnh Thủy sẽ trở thành vợ cháu, cháu dâu của bà.”

“Vô Nộ, không thể dùng mọi thủ đoạn để đoạt lấy tình yêu a.”

“Người dùng mọi thủ đoạn không phải là cháu, mà là người khác.”

“Cái gì?” Bà nội Tôn mờ mịt không hiểu.

Tôn Vô Nộ chỉ cười không nói, anh bắt đầu cảm thấy giao ước với “ân nhân cứu mạng” sẽ là một chuyện rất thú vị.

Đương nhiên, anh chỉ cần Doãn Tịnh Thủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.