Vợ Yêu Ngọt Ngào

Chương 4: Chương 4




Có đoạn thời gian khoảng gần 4 năm, trụ sở tập đoàn Hỉ Đức tại Đài Loan rất ít khi thấy tổng giám đốc Tôn Vô Nộ xuất hiện, anh thường dùng webcam họp với ban quản trị.

Nửa năm đầu tiên, Tôn Vô Nộ hầu như không ở Đài Loan, chạy đến rất nhiều quốc gia Châu Âu, Châu Á, Châu Mỹ, sau đó dừng chân lại ở nước Mỹ. Lại qua nửa năm, truyền ra tin tức tổng giám đốc đã kết hôn, nhưng không tổ chức tiệc mừng ở Đài Loan, trưởng bối hai bên gia đình cùng cán bộ cao cấp thuê máy bay riêng đến đảo Guam (*) tham dự hôn lễ, không làm kinh động giới truyền thông.

(*) Đảo Guam: được phát hiện năm 1521, là hòn đảo lớn nhất thuộc quần đảo Mariana, nằm ở miền tây Thái Bình Dương, cách Hawaii hơn 5.000 km về phía tây, cách Philippines và Nhật Bản hơn 2.000 km về phía đông và phía nam, thuộc quyền quản lý của Hoa Kỳ từ năm 1898 sau chiến tranh Tây ban Nha – Mỹ.

Sau khi kết hôn, Tôn Vô Nộ vẫn một mình chạy đi chạy lại giữa Mỹ và Đài Loan. Trở lại Đài Loan mười ngày, nửa tháng rồi lại xách vali xuất ngoại, ngay cả bà nội anh cũng đã di cư sang bên Mỹ.

Có mấy vị quản lý cấp cao lấy dũng khí hỏi: “Sao tổng giám đốc không cùng phu nhân về Đài Loan định cư?”

Tôn Vô Nộ khẽ mỉm cười: “Bà xã tôi muốn học hết Thạc sĩ, tôi không thể làm gì khác hơn là qua bên đó cùng cô ấy.”

Mọi người nghe vậy mới bừng tỉnh hiểu ra, vô cùng kinh ngạc Tôn Vô Nộ lại săn sóc vợ như thế.

Cho đến gần đây, Tôn Vô Nộ tiếp nhận lời mời phỏng vấn của một tờ báo tài chính - kinh doanh, có nhắc đến gia đình anh. Anh dùng nét mặt nhu hòa nói hai năm trước, bà xã anh đã sinh cho anh một đôi long phượng, vác theo bụng bự mà vẫn không buông tha học hành, cố gắng lấy bằng thạc sĩ tại trường đại học cha mẹ anh đang giảng dạy. Có lẽ vì vậy mà hai đứa nhỏ vô cùng thông minh.

Cuối cùng, anh chia sẻ, bà xã và con anh không lâu sau sẽ về nước.

Sau nhiều đêm trông mong, cuối cùng cũng trông được một nhà đoàn viên, không bị chia cách hai nơi.

Hàng đêm có thể dịu dàng ôm cô, triền miên, cùng nhau cảm thụ tình nồng mật ý, biến tình yêu thành con sông, làm dịu tâm linh đã từng khô cạn, cũng làm dịu thân thể lẫn nhau.

Tôn Vô Nộ khẽ vuốt ve khuôn mặt mềm mại của bà xã, bàn tay ấm áp nhẹ nhàng gạt vài sợi tóc đen tuyền ra sau tai, cô mơ mơ màng màng mở mắt, vô ý thức cười một tiếng, đôi mắt vẫn ngập sương mù, thần thái vô cùng quyến rũ.

“Chào buổi sáng.” Thanh âm mềm nhũn mang theo nũng nịu của cô thường xuyên khiến Tôn Vô Nộ coi cô như con gái lớn trong nhà, cần được che chở.

“Vẫn còn sớm, không thích nghi được với lệnh múi giờ sao?

“Ừm.” Trở lại đã ba ngày, cô vẫn chưa bước chân ra khỏi cửa nhà lần nào! Trừ chênh lệch múi giờ, biệt thự ở Đài Bắc của ông xã cô thật to, chơi trốn tìm với hai đứa sinh đôi liền chơi mất ba ngày. “Đúng rồi, con đã rời giường chưa?”

“Em đừng vội, anh đi xem rồi, chúng nó còn đang ngủ.” Tôn Vô Nộ không để cho cô dứng dậy, bắp đùi vươn sang chặn thân thể cô. Anh tiến sát đến gần cổ cô, ngửi hương thơm ngào ngạt, há miệng ngậm vành tai cô, đầu lưỡi ẩm ướt như đang vẽ phác họa, chọc cho Tịnh Thủy khẽ run từng trận, hô hấp cũng trở nên dồn dập.

“Ông xã…” cô không cách nào khống chế sát lại thân thể nóng bỏng của anh, khiến hai người đều nghe thấy rõ ràng nhịp tim đánh trống reo hò của đối phương. “Vô Nộ… tối hôm qua chúng ta quên ngừa thai…”

Thanh âm mềm mại, hư nhuyễn giống như ngòi nổ, châm lên toàn bộ dục vọng nguyên thủy của đàn ông, Tôn Vô Nộ thuận thế lật người lên.”Quên cũng tốt, chúng ta liền sinh thêm một đứa.” Thanh âm cũng anh cũng trầm thấp khác thường, tràn đầy tình dục.

“Rốt cuộc anh muốn mấy đứa mới hài lòng đây?” cô khiêu khích nâng cằm anh lên.

“Ít nhất ba đứa.” Anh cực kì yêu mùi vị của cô, bá đạo hôn trụ đôi môi cô, không thể kiềm chế đem khí tức bá đạo rưới vào khoang mật của cô. Môi lưỡi dây dưa, thông qua nụ hôn nóng bỏng mà xác định tâm ý đối phương, đôi tay trìu mến vuốt ve từng tấc da thịt trắng mịn như tuyết.

Khi hai tay anh tìm kiếm xuống phía dưới, Tịnh Thủy cơ hồ đã mềm thành nước, cặp mắt mờ mịt nhìn người đàn ông vì theo đuổi cô mà đi theo cô du ngoạn hơn nửa địa cầu, vì cô mà gác lại sự nghiệp, vì yêu mà đi cùng cô đến tận chân trời. Cuối cùng, cũng khiến cô cam tâm tình nguyện vì anh mà dừng lại, để anh ôm linh hồn không chỗ nương tựa của cô.

Vì anh, tình yêu một lần nữa trở lại trong sinh mệnh cô, đầu ngón tay cô chạm lên đường nét cương nghị trên khuôn mặt anh, chạy tới đôi lông mày, sống mũi, cuối cùng dừng lại trên đôi môi không thích cười.

Tôn Vô Nộ mở miệng, ngậm chặt đôi gò bồng như bạch ngọc, hơi thở mâp mờ, kích tình tràn ngập khắp phòng, dục vọng nóng bỏng dung hợp chung một chỗ, cùng nhau tìm đến Thiên đường.

Sau khi tắm rửa, người làm cha mẹ cũng không thể buông thả lần nữa, tránh cho hai cục cưng đột nhiên chạy tới gõ cửa, người làm cha mẹ sẽ xấu hổ nha.

Khi người phụ nữ yêu một người đàn ông, có thể vô tư thay quần áo trước mặt anh ta, dùng khăn lông lớn lau khô thân thể, mặc đồ lót khêu gợi, thong dong thay một bộ váy trắng không tay, tư thế uyển chuyển, thoải mái buộc thêm dải lụa màu tím, nhẹ nhàng khoan khoái, không màng danh lợi, hạnh phúc nở nụ cười hỏi anh: “Đẹp không?” Người đàn ông ôm cô gái, thể hiện tình yêu đối với cô.

Giữa bọn họ, không có gì cần giấu giếm.

“Hôm nay em phải về nhà mẹ?”

“Hôm nay anh đi cùng em về nhà cha mẹ?”

Tôn Vô Nộ gật đầu. “Hôm nay nghỉ phép, mặc cho phu nhân sai bảo.”

Đôi mắt đẹp của Tịnh Thủy tỏa sáng lấp lánh. “Ba mẹ đã biết em về nước, nếu hôm nay không về, chỉ sợ ba mẹ sẽ nổi giận, đăng báo vứt bỏ em. Nhưng mà, chỉ cần mang theo hai đứa sinh đôi về, bọn họ lập tức cười meo meo, mọi tức giận đều tan biến. Ông xã, em rất đáng thương nha! Vốn được cưng chiều nhất nhà, lại bị con mình đẩy xuống hàng thứ hai, vậy mà anh còn muốn em sinh thêm đứa nữa, không phải sẽ hại em rớt xuống hàng thứ ba sao?”

Từ khi sinh hạ Tôn Chấn Á và Tôn Đồng Á, Tịnh Thủy phát hiện địa vị của cô ở nhà chồng thăng cấp liên tục, mà trình độ cưng chiều ở nhà mẹ đẻ ngược lại tụt dốc không phanh. Cứ khoảng hai, ba tháng, Doãn Thánh Kiệt cũng Đỗ Thiến Dung lại bay sang Mỹ một lần, không phải sốt ruột vì con gái mà vì cháu ngoại thật đáng yêu.

Tôn Vô Nộ cười ha ha: “Vừa nhận được tin em mang thai, bà nội anh lập tức nhét anh ở lại Đài Loan một mình, thu dọn hành lý, quyết định sang Mỹ sống với em. Nghĩ lại trước kia, cho dù cha mẹ anh cầu xin thế nào, bà cũng đều lắc đầu, bởi vì anh muốn ở đây. hiện tại, bà còn yêu chắt nội hơn cả anh.”

Tịnh Thủy không cam lòng chu miệng: “Người ta muốn đừng thứ nhất a!”

Tôn Vô Nộ dùng sức hôn cô. “Ở trong lòng anh, em mãi mãi là đứng thứ nhất. Các con là tiếp diễn sinh mệnh của chúng ta, đương nhiên phải thương bọn chúng, nhưng các con lớn lên rồi sẽ rời khỏi cha mẹ, mà anh sẽ không rời xa em… em cũng sẽ không rời xa anh, không phải sao?”

“Dĩ nhiên, giống như cha mẹ của chúng ta vậy.”

Sâu trong đôi mắt sáng, là nhu tình như nước, dựa vào trong ngực anh, cô luôn cảm thấy thật ấm áp, an tâm.

Tôn Vô Nộ bá đạo vòng chắc hông cô, trong đôi mắt đen là vô hạn sủng nịnh.

“Tịnh Nhi, hôm nay ngoại trừ đi về nhà mẹ, thuận đường có sang chào bà ngoại luôn không?”

“Có lẽ sẽ không đủ thời gian, em định ngày khác tìm thời gian sang nhà bà ngoại, có chuyện gì sao?”

“Nếu như em gặp dì em và Cốc Dạ Lam, em sẽ làm gì?”

“Ông xã, anh lo lắng em sẽ xông vào đánh nhau với cô ta sao? Vì Thẩm Uyên? hắn xứng đáng?” cô thoải mái nở nụ cười, thanh âm mị hoặc xuyên qua màng nhĩ anh, hóa giải nội tâm đang lo lắng. “hiện tại cho dù Thẩm Uyên đứng trước mặt em, em cũng có thể cười thật tươi chào hỏi hắn."

“thật?”

“Có lẽ em hẹp hòi, nhỏ mọn, em sẽ không tha thứ cho ai đã phản bội em. Chỉ là, thân thích khó tránh khỏi sẽ đụng mặt, vì thể hiện phong độ, cũng vì không muốn cho người ngoài xem kịch vui, em vẫn phải cười chào hắn một tiếng.” Tịnh Thủy dịu dàng nói: "Mẹ em nói đúng, em không cần hổ thẹn với bất kỳ kẻ nào, cho nên không cần sợ bất cứ điều gì. nói không chừng, bọn họ còn sợ đụng phải em ý chứ !"

Tôn Vô Nộ gật đầu một cái, ngoài cửa phòng, hai bảo bối hoạt bát hiếu động chạy tới gõ cửa đông đông đông . “Ba —— mẹ ——” . Anh đi mở cửa, một đôi song sinh vọt vào trong ngực anh, mỗi tay anh vội ôm lấy một đứa, khuôn mặt thối trời sanh cũng cười như phật Di Lặc.

Tôn Chấn Á đưa đôi tay mũm mĩm ra, “Con muốn mẹ ôm! Con muốn mẹ ôm!” Mẹ xinh đẹp lại dịu dàng, hơn nữa còn ngửi rất thơm.

Tôn Vô Nộ ôm một trai một gái đi ra cửa. “Lát nữa chúng ta phải về nhà bà ngoại, để mẹ thay quần áo đã.” Người đàn ông kia mặt không đỏ tim không loạn đưa ra lí do vô cùng hợp lý, không thừa nhận mình đang ăn dấm của tiểu tử.

Doãn Tịnh Thủy cười khẽ, khuôn mặt tràn ngập nhu tình. yêu một người có lúc thật đơn giản, nhìn thấy anh, khóe miệng sẽ không nhịn được khẽ nhếch lên, tâm mềm mại bay bổng như đang bay trên mây, trong lòng tràn đầy hạnh phúc.

Mà hạnh phúc hôm nay, không phải vô duyên vô cớ mà đạt được.

Khi cô biết Thẩm Uyên và Cốc Dạ Lam cùng lừa gạt mình, phản bội mình, cô đã từng cho rằng mình không thể tiếp tục tin tưởng vào tình yêu được nữa. Mẹ nói cô thật ngốc, sau đó cùng cô đi du lịch nước ngoài. Rời xa địa phương khiến cô đau lòng quả là một phương pháp trị liệu tốt. đi càng nhiều, cô càng nhận ra thế giới này thật rộng lớn, vô vàn chuyện thú vị, cũng hiểu được đau lòng, rơi lệ vì một người đàn ông đã thay lòng đổi dạ quá ngu ngốc.

Đến tháng thứ hai sau khi đi du lịch, Tôn Vô Nộ đuổi tới, ở Disney Land thuộc bang Florida, có bốn khu vui chơi, hai công viên nước, vườn bách thú, khu giải trí, ăn uống, năm sân golf, hai trung tâm spa cao cấp… Khoan đã, Tịnh Thủy dự định ở lại chỗ này 5 ngày đến 1 tuần, hình như không đủ thời gian rồi.

Mẹ đi chơi cùng cô một ngày, ngày thứ hai liền đầu hàng, muốn ở lại khách sạn nghỉ ngơi, sau đó Tôn Vô Nộ xuất hiện, thay mẹ đi theo cô vui chơi thỏa thích.

“Tôi phát hiện anh chơi còn điên cuồng hơn tôi!” cô cảm khái.

“Anh không có tuổi thơ như những đứa trẻ khác, bỗng nhiên muốn bồi thường chính mình một lần.” Bởi vì xung quanh tiếng hoan hô quá ầm ỹ, Tôn Vô Nộ phải dán sát vào lỗ tai của cô để nói chuyện, hại tim cô không nhịn được đập rộn lên.

Làm ơn đi, cô vừa thất tình không lâu đấy!

Chỉ là, cảnh tượng pháo hoa bên Hollywood về đêm quá tráng lệ, pháo sáng kết hợp với dòng chảy tĩnh mịch phía chân đồi, sáng chói mắt, khiến người ta chỉ cần nhìn thôi cũng đủ thỏa mãn, người muốn tự sát nhìn thấy cảnh này đảm bảo không muốn chết nữa, thất tình là cái thá gì? Chỉ nhỏ bé như một hạt bụi.

đi tới nhiều quốc gia trên thế giới, gợi lại tính trẻ con, đơn thuần đã mất đi từ lâu, tâm tình cũng vui vẻ trở lại, đôi lúc có thể cười đùa, hét lên thật to, vô cùng khoái hoạt.

Tịnh Thủy nhận ra, hình như cô sắp quên đi sự tồn tại của Thẩm Uyên và Cốc Dạ Lam.

thật cảm ơn ba mẹ đã quyết định đưa cô ra nước ngoài giải tỏa tâm tình, cũng không quan tâm đến lệ phí kếch sù cô tiêu tốn khi đi du lịch.

Vào một đêm, dưới ánh trăng và ánh đèn thấp thoáng, tạo vật càng trở nên mộng ảo.

“thật đẹp, giống như Bất Dạ thành vậy.” Ánh mắt cô tỏa sáng lấp lánh, mặc dù hai chân đau nhức vì đi bộ nhiều nhưng tinh thần rất vui vẻ phấn chấn, đôi môi hồng cong lên thành đường cung đẹp mắt, khiến trái tim anh rung động.

(*) Bất Dạ Thành: một quần thể kiến trúc ở Thượng Hải, được coi là một trong tứ đại thương thành của Thượng Hải.

“Anh cảm thấy em còn xinh đẹp hơn, chói mắt hơn tất cả mọi thứ ở nơi đây.”

cô chậm rãi ngoái đầu nhìn lại, ngoài ý muốn rơi vào một đôi mắt đen như hồ nước tĩnh mịch, khiến cô bỗng chốc ngừng hô hấp.

Tại sao anh lại nhìn cô chằm chằm như vậy? không, quan trọng hơn là, Tại sao muốn ngàn dặm xa xôi đến đây tìm cô? Là vì cô mà tới sao?

Nhịp tim trở nên rối loạn, đôi lông mày rủ xuống, ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào anh.

“Tôn tiên sinh…”

“Vô Nộ, Tôn Vô Nộ.”

cô nghiêng mặt, bên má xuất hiện rặng mây hồng hồng. “Sao anh lại tới đây? Trông anh không giống loại người thích đi du lịch.”

Anh thản nhiên cười một tiếng."Bởi vì em ở chỗ này, mà anh nghĩ muốn đợi bên cạnh em." Lần đầu tiên tỏ tình với phụ nữ, lại là ở khu vui chơi náo nhiệt, tuyệt không phải địa điểm tốt, cứ cho là anh không muốn nói ra, nhưng tâm tình chờ đợi đã lâu lại khiến anh bất giác thổ lộ.

cô khó nén rung động, nhìn anh, ngưng mắt nhìn anh một lúc lâu."Anh không phải là nghiêm túc chứ?" Nhưng anh đường đường là một vị đại tổng giám đốc, nào có thời gian đến nước Mĩ chờ đợi bên cạnh cô?

Đôi mắt trong sáng trở nên thâm trầm."Anh rất nghiêm túc." Anh không có thời gian nói giỡn với phụ nữ, một khi đã hạ quyết tâm, an bài trước chuyện công ty trong một tháng tới, sau đó mới đi tìm cô.

cô đột nhiên bướng bỉnh nháy mắt mấy cái."Tôi không đi du lịch ngắn hạn, có thể sẽ chơi cực kỳ lâu đấy!"

"Anh đi cùng em." Tròng mắt đen bình tĩnh khóa lấy hình bóng cô."Em muốn đi Bắc Cực hay Nam Cực, anh đều có thể đi cùng em."

cô đột nhiên bướng bỉnh nháy mắt mấy cái."Tôi không đi du lịch ngắn hạn, có thể sẽ chơi cực kỳ lâu đấy!"

"Anh đi cùng em." Tròng mắt đen bình tĩnh khóa lấy hình bóng cô."Em muốn đi Bắc Cực hay Nam Cực, anh đều có thể đi cùng em."

"sự nghiệp của anh thì làm sao đây?" cô dĩ nhiên sẽ không đi Nam Cực hay Bắc Cực, cô không thích chịu khổ, nguyên tắc hàng đầu của du lịch là: thoải mái.

"Có máy vi tính nối mạng, anh có thể làm việc ở bất cứ đâu."

Nàng mê mang nhìn anh. Anh nghiêm túc ?

Mà anh, lại lấy ánh mắt thâm tình rót xuống trên người cô.

"Tôi. . . . . . hiện tại tôi không muốn nói chuyện yêu đương." cô quả thật không có tâm trạng.

"Chúng ta cùng nhau đi du lịch tốt lắm." Anh nhàn nhạt, không muốn gây áp lực cho cô.

Đây là một hình thức yêu đương sao?

Nhìn ánh mắt sững sờ của cô, Tôn Vô Nộ cười khẽ.

Con người cô, xinh đẹp của cô, lại lần nữa ảnh hưởng tới hình tượng người phụ nữ trong lòng anh.

Anh vốn là người độc lập, tâm tư chưa từng dao động vì phụ nữ, cũng chưa đắm chìm trong sự dịu dàng mà làm giảm ý chí chiến đấu, thế nhưng sự xuất hiện của Doãn Tịnh Thủy lại dao động nội tâm từ trước đến giờ vốn bình tĩnh, lạnh lùng của anh.

Sợ gì? Trong cuộc đời một người luôn luôn sẽ vì yêu mà đánh mất trái tim một lần, bất luận phải trả giá bao nhiêu, vì Doãn Tịnh Thủy, tất cả đều đáng giá.

"Lấy vợ phải lấy Doãn Tịnh Thủy" , sâu trong nội tâm anh rất tự nhiên hiện lên câu nói như vậy.

Nhưng đối với Tịnh Thủy mà nói, Tôn Vô Nộ chỉ là một người xa lạ, cô không hiểu rõ anh.

Du lịch, có lẽ sẽ giúp cô quen thuộc với đủ loại diện mạo một người.

Đến tháng thứ ba, Đỗ Thiến Dung trở lại Đài Loan bồi lão công, Tịnh Thủy đi tới đảo Dolly ở Hy Lạp, một trong những đảo nhỏ đẹp mê người trên biển Ê-giê (*), Tôn Vô Nộ cũng chứng minh lời hứa của anh, làm bạn du lịch với cô.

(*) Vịnh phía Đông Địa Trung Hải, xuất hiện trong nhiều thần thoại Hy Lạp, thánh địa du lịch của giới quý tộc.

So với nước Pháp và Italy, thức ăn ở Hy Lạp không tính là xuất sắc, nhưng bà chủ quán trọ lại hào phóng làm một bàn thức ăn sáng vô cùng phong phú, mở cửa nghênh đón ánh mặt trời ấm áp cùng hương vị của biển cả. cô quyết định ăn sạch sẽ bữa sáng, mới có đủ thể lực đi dạo hết hòn đảo nhỏ xinh đẹp này.

trên bờ cát, từng đôi tình nhân như thủy triều đến rồi lại đi, mọi người tựa như đang hẹn ước, nhất định phải đứng ở trong biển ôm hôn, sóng biển bao quanh bọn họ, hôn trên biển xong rồi lại trở về đất liền hôn.

Buổi trưa, từ giáo đường đối diện quán trọ truyền đến từng hồi Thánh Ca, thì ra là đang cử hành hôn lễ, hòn đảo nhỏ lãng mạn hấp dẫn rất nhiều người tới nơi này cử hành hôn lễ, nhân tiện hưởng tuần trăng mật, so với những địa phương khác, hôn lễ ở nước ngoài cởi mở hơn nhiều.

cô dâu kia quay lưng lại ném hoa cưới, không ngờ lại rơi vào trong lòng Tịnh Thủy, đưa tới một tràng tiếng vỗ tay hoan hô từ các quan khách, chúc mừng cô sắp trở thành cô dâu tiếp theo.

"Ách?" Tịnh Thủy nhất thời ngây người, ô, hoa cô dâu, nhịp tim lặng lẽ gia tốc.

Tôn Vô Nộ cười ha ha, "Em có muốn chúng ta kết hôn ở chỗ này hay không?" Lần đầu tiên anh mở miệng cầu hôn cô rất tự nhiên

"Tôi mới không cần bỏ trốn cùng đàn ông!" cô xoay người chạy trối chết.

"Aiz… em sẽ bị lạc đường a!" Anh đuổi theo dắt tay cô, quở nhẹ: "Nhận biết phương hướng kém như thế còn dám chạy loạn một mình?"

"Dù sao thì tôi cũng rất ngốc" Tính tình tiểu thư bắt đầu bộc phát.

"Đúng vậy, phụ nữ ngốc mới cần đàn ông bảo vệ, đàn ông cưng chiều."

"Tự cao tự đại."

"Như anh gọi là tự tin."

"Anh cảm thấy tôi rất ngu ngốc sao?"

"nói đùa, nhận biết phương hướng không tốt cùng thông minh không liên quan gì đến nhau." Anh cũng không nghĩ muốn cưới một người phụ nữ ngốc, lòng tự ái của anh không cho phép, cũng không cách nào khai thông.

cô cười ngọt ngào, bước chậm rãi thưởng thức vẻ đẹp sâu lắng của đảo Dolly.

Mặt trời xuống núi, ngày mai sẽ lại xuất hiện. Nhưng tình yêu thì sao?

Cảnh sắc tuyệt mỹ, lãng mạn, đều có thể vàng úa vào ngày mai, nhưng tình yêu thì sao?

"Ở đây, các quán trọ gia đình cũng cung cấp dịch vụ tổ chức hôn lễ, còn có rất nhiều của hàng trang sức, cũng coi như là hòn đảo nhỏ lãng mạn đệ nhất đi!" Tịnh Thủy cảm khái.

"Động lòng sao?"

cô lắc đầu."Bây giờ tôi vẫn chưa thể trao cho anh một trái tim hoàn chỉnh, Vô Nộ, anh hẳn cũng không hi vọng mình trở thành ‘cảng tránh gió’ đi."

"Được, anh đợi." Giọng nói kiên định, đôi mắt anh nhìn cô, ánh mắt kiên định.

Tịnh Thủy cơ hồ muốn chìm hãm trong tròng mắt đầy nhu tình của anh.

Gần lúc hoàng hôn, bọn họ đi theo bước chân một số người đến một cái chòi cao, chờ đợi ánh trời chiều đẹp nhất trên thế giới.

Mặt trời trôi trên biển, ánh hồng sáng rực phía chân trời.

"Anh xem, đôi vợ chồng già trước mặt kia sóng vai, nắm tay nhau ngắm hoàng hôn, nhìn họ, người ta thấy được tình yêu vĩnh hằng, cho dù tuổi thanh xuân không còn, cũng sẽ không ghét bỏ bàn tay nhiều nếp nhăn của đối phương." cô thở dài nói.

"Cha mẹ anh chính là đại biểu tốt nhất cho tình yêu." Tôn Vô Nộ nhìn trời chiều, không để cho cô nhìn thấy ánh mắt phiền muộn của anh."Cha mẹ anh rất yêu nhau, còn anh giống như người thứ ba, không thể chen vào giữa bọn họ."

cô giật mình, lần đầu tiên cô nghe thấy anh nhắc tới cha mẹ mình.

"Vô Nộ."

"Anh đã từng hoài nghi tình yêu là gì, quá yêu một người có thật sự là chuyện tốt? Ngay cả con ruột của mình cũng không chiếm được đầy đủ tình thương của cha và tình thương của mẹ, sinh ra anh dường như chỉ là vì muốn cho ông bà nội một cái công đạo, muốn anh thay thế bọn họ gánh vác sự nghiệp gia tộc. Trong lòng bọn họ, rốt cuộc coi anh là cái gì?"

Cho dù trong lòng đang sôi trào. Anh cũng chỉ nhàn nhạt nhếch môi, thái độ hoàn toàn tỉnh táo.

Từ nhỏ, đã định phải có tiền bạc, quyền lực, thế nhưng Tịnh Thủy lại ngửi được hơi thở tịch mịch trên người anh.

"Lòng tự trọng của đàn ông rất mạnh, từ nhỏ, cha mẹ đã muốn bỏ lại anh ở đây, chờ đến khi bọn họ có thời gian rãnh rỗi, muốn trở về thăm người thân thì anh cũng không còn muốn thân cận với bọn họ nữa."

"Nghe giống như là bé trai đang giận dỗi.”

"không sai." Anh cư nhiên thừa nhận lời cô nói, quái dị nhướng mày."Khi anh đọc đại học, cố ý bỏ qua trường cha mẹ anh dạy học, sau này bà nội nói cho anh biết, cha mẹ anh vì quyết định của anh mà khổ sở một thời gian. Lúc ấy anh không tin, trong mắt bọn họ không phải chỉ có lẫn nhau sao? Đợi đến anh được xã hội rèn luyện thật sự, anh mới dùng ánh mắt khác đối diện với cha mẹ, có lẽ bọn họ cũng không có lựa chọn nào khác?"

"Đương nhiên rồi, tôi không tin ba mẹ anh không yêu anh, Vô Nộ." Thanh âm ôn nhu, trong veo giống như tiếng đàn, trêu chọc tim anh." Nếu như ba mẹ anh hoàn toàn không có thiên phú kinh doanh, ông nội chắc hẳn rất đau đầu đi! Nếu như có thể sinh hạ một người thừa kế vừa ý ông nội, cảm giác áy náy sâu trong nội tâm ba mẹ anh sẽ giảm bớt rất nhiều, ông bà nội anh cũng vì vậy mà được an ủi! Tôi nghĩ vậy."

"Anh cũng nghĩ thế." Tôn Vô Nộ ôm vai cô, không che giấu, coi cô như người yêu ôm trước ngực, trên mặt không có biểu tình, khóe môi nhếch lên thành nụ cười như có như không.

Nhờ có anh, luôn giống như một pho tượng giữ cửa, một hộ vệ luôn bên cạnh cô, cho nên trên đường du ngoạn, mấy tên ong bướm cũng không dám đến gần cô, để anh và cô phổ nên một khúc nhạc tình yêu ở nước ngoài. Có đáng tiếc không? cô tự hỏi mình. không, cô vốn không phải vì "Tìm tình yêu mới" mà ra nước ngoài , chỉ là vì muốn quên hết tất cả, đối xử thật tốt với bản thân mình.

cô thủy chung ôm một ý niệm: tự hành hạ bản thân mình, cũng là hành hạ những người thân luôn quan tâm cô, cho nên phải học cách đối xử tử tế với bản thân mình trước.

"Trả lời tôi một vấn đề được không?" cô ở trước ngực anh thì thầm.

"Em nói đi." Anh khẽ ấn xuống một nụ hôn trên tóc cô.

"Từ khi nào anh quyết định muốn theo đuổi tôi?" cô ngước mặt lên, không chớp mắt chăm chú nhìn anh.

"Em muốn nghe lời nói thật?"

"Chúng ta đang ở trên một hòn đảo nhỏ ở Hy Lạp, trời cao Hoàng Đế xa , vì sao không thể mở một cánh cửa sổ nói chuyện rõ ràng?"

"Được rồi!" Anh dắt tay nhỏ bé của cô, sắc trời dần tối, bước chậm rãi trở về quán trọ ăn tối. Phối hợp với bước chân của cô, anh thả chậm bước chân, cất giọng nói: "Ngày ấy lần đầu tiên anh nhìn thấy em ở bệnh viện, sau khi uống cà phê với em, thì có một âm thanh xuất hiện trong lòng anh, ‘ lấy vợ phải lấy Doãn Tịnh Thủy ’."

"Cái gì? Lúc đó em chỉ nhớ bộ dạng anh rất nghiêm túc, nhưng đối với bà nội cũng rất hiếu thuận, thật là một người đàn ông tốt."

Tròng mắt đen xẹt qua một tia cười sắc bén."Cho dù anh nhiều lần muốn lập tức triển khai hành động theo đuổi em, nhưng anh tự nói với mình, không được, thời cơ còn chưa tới, cho nên anh không làm bất cứ cái gì."

"Anh giúp ba em thu xếp một gian hàng ở trung tâm thương mại của anh." cô không nhịn được cười thầm.

"Đó là bởi vì sản phẩm chăm sóc sắc đẹp của tập đoàn mỹ phẩm Hoàng Ngọc có chất lượng tốt, anh mới có biện pháp báo đáp ơn cứu mạng của em đối với bà nội. Thân là ông chủ, anh phải công tư rõ ràng."

"Em đã nói rồi, là bác sĩ cứu bà, không phải là em."

Tôn Vô Nộ cười một tiếng."Ân nhân cứu mạng chân chính ‘ thi ân không cần báo đáp ’, ân nhân cứu mạng ‘thay mận đổi đào’lại hướng anh đòi thù lao không hợp lý.”

"Thay mận đổi đào?"

"Cốc Dạ Lam khăng khăng rằng cô ta đã cứu bà nội anh, đưa bà nội anh đến bệnh viện cấp cứu." Thanh âm lạnh lùng kể lại chuyện Cốc Dạ Lam yêu cầu anh khoảng nửa năm trước. cô ta bảo anh giúp cô ta thuận lợi kết hôn với bạn trai thanh mai trúc mã Thẩm Uyên, bảo anh theo đuổi thiên kim tiểu thư Doãn Tịnh Thủy.

"Cái gì?" Tịnh Thủy khó hiểu. cô có nghe qua Đỗ Thăng Bình nói một vài lời nói quái dị của Cốc Dạ Lam, nhưng anh cũng không nhắc đến Cốc Dạ Lam nói cô ta mới là bạn gái của Thẩm Uyên.

thật là da mặt dày không đỡ nổi, khó trách chuyện gì cô ta cũng làm ra được.

"Có lẽ là ý trời, em đi cùng bà ngoại em đến bệnh viện thăm bệnh, mà bà nội anh cư nhiên nhận ra em mới là quý nhân tiểu thư đã cứu bà, trong lòng anh liền minh bạch."

"thật sự là quỷ thần xui khiến liên tục."

“Anh rất nhanh điều tra rõ ai mới là bạn gái của người nào, người nào có ý đồ hoành đao đoạt ái." Tôn Vô Nộ phát hiện thanh âm mình nguội lạnh , "Cốc Dạ Lam chẳng những lừa gạt anh, ghê tởm hơn chính là, cô ta muốn hoành đao đoạt ái lại sợ lưng đeo tiếng xấu ‘ người thứ ba ’ , hi vọng anh trước theo đuổi em, để em gánh chịu tội danh ‘ thay lòng đổi dạ’, thật sự là quá hèn hạ."

"cô ấy yêu Thẩm Uyên không có tội, nhưng không nên thương tổn em, thiết kế em, anh tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra. Cho nên anh một mặt nói qua loa với cô ta, một mặt an bài hành trình đi công tác nước ngoài, Cốc Dạ Lam quả nhiên không nhịn được hướng Thẩm uyên tỏ tình, sự tình phát triển sau này chính cô ta cũng không thể khống chế, nhưng tất cả những thứ này cô ta bắt buộc phải thừa nhận, bao gồm cả Thẩm Uyên, bắt cá hai tay chính là bắt cá hai tay, dám làm phải dám chịu." Anh chỉ quan tâm đến chuyện Doãn Tịnh Thủy lưng đeo tội danh "Thay lòng", những người khác có ra sao anh căn bản không quan tâm.

Đúng là một tiểu quỷ nhát gan a, Cốc Dạ Lam.

Muốn đoạt người yêu của người khác, vì sao không dám quang minh chính đại tranh giành?

Cũng đúng, nếu như có thể quang minh chính đại, thì đã không cần phải làm Tiểu Tam.

Tịnh Thủy vô thức cười."không ngờ cô bày mưu tính kế lâu như thế."

Tôn Vô Nộ nhướn mày."Mặc dù quá trình có đôi chút khó khăn, sấm đánh tuyết rơi, cuối cùng Cốc Dạ Lam cũng đạt được ước muốn, tháng trước đã thành hôn với Thẩm Uyên rồi."

"thật sao?" cô hờ hững đáp."Nhất định là vì có con mới cưới."

"Làm sao em biết?"

"Thẩm Uyên có di tình biệt luyến (tức là có người phụ nữ khác), chuyện này cũng không có gì kỳ quái, bởi vì em không đủ hoàn mỹ. Nhưng ba mẹ Thẩm, thậm chí cả ông bà nội Thẩm Uyên, sẽ không thay đổi nhanh như vậy, mấy bậc trưởng bối vô cùng quan tâm chuyện môn đăng hộ đối, trừ phi cô ta có thai, dùng đứa bé uy hiếp, nếu không chuyện sẽ không đơn giản như vậy." Từ cổ chí kim, muốn gả vào Hào Môn (gia đình danh giá), người phụ nữ thường hay chiêu này, tỷ lệ thành công rất cao, không ngoài dự đoán, Cốc Dạ Lam cũng áp dụng.

"không tệ. Em không để ý ư?"

"Em phải để ý cái gì?" Tịnh Thủy đá hòn đá nhỏ dưới chân, giọng nói ngơ ngẩn, "Thành thật mà nói, Thẩm Uyên mặc dù là mối tình đầu của em, nhưng chúng em chưa bàn đến hôn nhân, chỉ là hai nhà đều rất ăn ý muốn phát triển quan hệ, nếu như không có gì ngoài ý muốn. Khi biết Thẩm Uyên và Dạ Lam liên thủ phản bội em...em thật sự rất đau lòng, rất đau lòng, nhưng đi du lịch nước ngoài 1~2 tháng, em cơ hồ đã quên bọn họ, em bắt đầu hoài nghi em thật sự vô cùng yêu Thẩm Uyên sao? Nhưng em rõ ràng tin tưởng sẽ có một ngày gả cho Thẩm Uyên, giống như ‘ chỉ phúc vi hôn’ của người xưa vậy."

"Bây giờ em có thể hoàn toàn tuyệt vọng rồi, không được phép còn thíchThẩm Uyên, nhắc đến Thẩm Uyên nữa."

"Là anh nhắc tới trước, anh quên rồi sao?"

Anh nghiến răng."Anh hi vọng có thể nói một lần cho rõ ràng, sau này đừng nhắc tới nữa."

cô buột miệng cười."Đừng xem thường em...em sẽ không tha thứ cho ai phản bội em, càng không hứng thú làm tiểu Tam." cô xem trọng mình, cũng tôn trọng mình, sẽ không làm chuyện không có tôn nghiêm, chuyện ngu xuẩn.

cô biết Thẩm uyên cùng cha mẹ hắn từng đến nhà cô thỉnh cầu đính hôn, kết hôn, cũng biết Thẩm Uyên đuổi theo cô đến Thượng Hải, nhưng cô dứt khoát độc ác chặt đứt liên lạc hai bên, không muốn dây vào mối quan hệ tay ba.

Người đàn ông không thể toàn tâm toàn ý yêu cô, cũng không đáng được cô yêu.

Tình yêu của cô có lẽ không đủ sâu sắc, không đủ khắc cốt ghi tâm, nhưng tình yêu của cô chuyên nhất (chỉ yêu một người), ngay cả trong sinh hoạt hàng ngày, vì vậy không chấp nhận ai phản bội, không chấp nhận xuất hiện Tiểu Tam.

Đây là điều cơ bản nhất của phụ nữ mà cô cảm thấy ưu việt.

"Vô Nộ, cám ơn anh đã thẳng thắn với em." cô đã từng nghĩ tới, nếu như anh nguyện ý thẳng thắn về “giao dịch” giữa anh và Cốc Dạ Lam, đủ thấy anh thật sự chân thành, cô cũng sẽ mở cửa trái tim tiếp nhận anh.

"Anh chỉ hy vọng em không hối hận khi đến bên cạnh anh."

Ánh mắt cô như nước nhìn anh, "Cho em một chút thời gian, để em học cách yêu anh."

Nội tâm Tôn Vô Nộ khẽ động, vô cùng dịu dàng nhìn cô "Em biết không, em đã bắt đầu yêu anh rồi!" Anh cúi đầu hôn môi cô, đầu lưỡi ấm áp vương mùi đàn hương thuận thế thăm dò vào miệng cô.

Dưới bầu trời sao trên đảo nhỏ ở Hy Lạp, anh ôm nàng vào lòng, từ nay về sau quyết sẽ không ngây ngốc mặc cho cô bay vào trong khuỷu tay của người đàn ông khác.

*******

Doãn Tịnh Thủy thanh lệ như nước, tinh sảo như sứ, nhìn như không dính khói bụi trần gian, kì thực vô cùng thực dụng, trở về nước một tháng toàn ru rú trong nhà, gấp rút tìm bà vú cùng giáo sư dạy kèm ở nhà cho hai đứa nhỏ, lúc nhàn hạ thì đi thăm bạn bè người thân, cùng vợ mới cưới của Đỗ Thăng Bình là Kỷ Thiên Hồng thường xuyên gặp mặt.

Khi Đỗ Thăng Bình cùng Kỷ Thiên Hồng đến nước Mĩ hưởng tuần trăng mật, Tịnh Thủy liền nhiệt tình mời họ ở nhà mình. Tịnh Thủy quyết định học thạc sĩ liền trường đại học ba mẹ Tôn Vô Nộ đang giảng dạy, sau khi kết hôn liền chuyển về ở với cha mẹ chồng, sau này bà nội Tôn cũng sang Mỹ, Tôn Vô Nộ mỗi tháng phải bay sang Mĩ tìm vợ yêu trình diện, trong lúc vô tình liền làm lành với cha mẹ, khiến bà nội Tôn vô cùng vui mừng!

Cho nên chỉ cần gia đình con dâu đến nước Mĩ chơi, cha mẹ chồng cô cũng rất hoan nghênh.

Đỗ Thăng Bình từ nhỏ đã lập chí làm thầy thuốc, em trai Đỗ Thắng Nguyên không thể làm gì khác hơn là chấp nhận học quản trị kinh doanh, thừa kế gia nghiệp Đỗ gia. Kỷ Thiên Hồng là con gái Phó viện trưởng bệnh viện, làm nhân viên hành chính trong bệnh viện, cùng Đỗ Thăng Bình lui tới ba năm, tự do yêu nhau rồi kết hôn, cũng coi như là phu xướng phụ tùy.

Năm ngoái Đỗ Thăng Bình vinh dự trở thành bác sĩ chủ trị, sau đó mới cưới Kỷ Thiên Hồng, Sau khi cưới liền sống chung một mái nhà với cha mẹ chồng, Đỗ nãi nãi, và em trai, bình thường ai bận việc nấy, cũng vui vẻ hòa thuận.

Kỷ Thiên Hồng biết bố chồng còn có hai em gái, là cô của chồng cô, Đỗ Thiến Dung và Đỗ Thiến Ngâm, cũng biết hai cô nhiều năm không lui tới, chỉ có lễ mừng năm mới về nhà mẹ đẻ ngẫu nhiên gặp mặt, vì không muốn làm bà ngoại buồn, cũng chỉ gật đầu chào hỏi, cùng chúc phát tài; còn hai chú, nghe nói vốn không nói nhiều nửa câu, có lẽ do chênh lệch địa vị quá xa.

Kỷ Thiên Hồng cảm thấy bà nội rõ ràng thiên vị cô Đỗ Thiến Dung, hai người thường hẹn đi uống trà trưa , đến spa, còn khi ngồi cạnh nữ cường nhân như Đỗ Thiến Ngâm thì lại không có đề tài gì tán gẫu. Hơn nữa thỉnh thoảng bà nội cũng nói thầm, Đỗ Thiến Ngâm cùng con gái chỉ vì muốn thu bảo hiểm mới chuyên cần đi lại nhiều năm như vậy, nhiều năm qua vì danh hiệu "Bảo hiểm nữ vương" của Đỗ Thiến Ngâm, bao nhiêu chi phí bảo hiểm phải thanh toán căn bản không thể tính hết.

Nhưng mà Kỷ Thiên Hồng biết, hai cô không hòa thuận, là vì Cốc Dạ Lam âm thầm dùng thủ đoạn Tiểu Tam, đoạt bạn trai của Doãn Tịnh Thủy, Thẩm Uyên, hơn nữa không có chút nào áy náy, khiến Doãn gia rất tức giận.

Cốc Dạ Lam có thai mới cưới, nhìn như kế hoạch đại thắng, nhưng so với đại gia nghiệp nhà họ Thẩm, lúc Thẩm Uyên kết hôn, hôn lễ lại được tổ chức cực kỳ khiêm tốn, chỉ mời 12 bàn, trong đó thân thích nhà gái ngồi có hơn một bàn.

Kỷ Thiên Hồng nói với Tịnh Thủy, "Thăng Bình nói, ba mẹ sẽ không tha thứ cho cô hai và Dạ Lam, Dạ Lam làm Tiểu Tam không nói, cô hai còn chế giễu cô cả ‘ là con gái chị không có sức quyến rũ, Thẩm Uyên mới có thể thay lòng! ’ thật ra thì cô cả tính tình dịu dàng, bà chỉ muốn một câu

xin lỗi mà thôi. Cô hai lại sốt ruột hộ con gái, không lựa lời nói, mới chọc giận cô cả. Dạ Lam cùng Thẩm Uyên kết hôn, vốn là tất cả mọi người đều không muốn tham dự, sau vì bà nội mở miệng, ba mẹ mới cùng với bà nội đi dự hôn lễ.”

Tịnh Thủy cười ngọt ngào. “Đương nhiên là muốn tham dự hôn lễ, dù gì thân thích ngày sau còn phải gặp mặt mà!”

Kỷ Thiên Hồng nhận ra Tịnh Thủy tuyệt không quan tâm, cho nên càng yên tâm tán gẫu cùng cô. Ngẫm lại cũng đúng, Tịnh Thủy gả cho người đàn ông tốt như vậy, kết hôn xong liền ngồi lên ghế “Tổng tài phu nhân”, sản nghiệp của ông xã rộng khắp trong và ngoài nước, hôn lễ tổ chức ở đảo Guam còn thuê máy bay đón bạn bè người thân từ Đài Loan đến dự hôn lễ, trừ Cốc Dạ Lam, bên ngoại không có ai, không tham gia, ngay cả Đỗ Thăng Bình cũng xin nghỉ ở bệnh viện, bạn bè người thân ước chừng năm mươi người cùng đến đảo Guam, tiện thể dừng chân du lịch, tất cả chi phí đều do Tôn Vô Nộ thanh toán, đến tận hôm nay, lúc người trong nhà nhắc tới chuyện này còn say sưa.

Kỷ Thiên Hồng nụ cười dạt dào nói: “Bà nội cùng ba mẹ em sau khi về cũng yên tâm, còn cười nói ‘Tịnh Thủy trời sinh mệnh tốt’, một Thẩm Uyên vừa đi, một Tôn Vô Nộ giá trị cao hơn lại tới, không những triển khai hành trình theo đuổi vợ ‘vòng quanh Địa Cầu’, hơn nữa đối với em bao dung, che chở, tùy ý em ở lại nước Mĩ học bằng Thạc sĩ, em rể cũng vui vẻ chịu đựng làm người bay trên không trung. Chị đã hỏi ông xã nhà chị, nếu đổi lại là anh ấy, anh ấy làm được như vậy sao? Anh ấy cư nhiên trừng chị một cái, còn mắng chị bệnh thần kinh.”

Tịnh Thủy cười lắc đầu: “Chị dâu, em lén nói cho chị biết nha! Thật ra thì không phải là em yêu thích học hành gì, mà là em phát hiện Vô Nộ thế nhưng hai mươi ba tuổi đã có học vị bác sĩ, em lo lắng tương lai anh ấy sẽ ghét bỏ ngôn ngữ của em vô vị, nghĩ thầm tối thiểu cũng phải có bằng thạc sĩ, khi nói chuyện với anh ấy mới dám lớn tiếng.”

Kỷ Thiên Hồng gật đầu một cái, “Nhưng mà em cũng thực lợi hại, ôm con đi học, đây là cách tốt nhất để dưỡng thai nha, nhìn Chấn Á nhà em xem, Đồng Á thông minh lanh lợi, khiến người khác ưa thích không thôi.”

Tịnh Thủy không nhắc đến đó là chuyện cực kỳ vất vả, may nhờ có cha mẹ chồng cùng bà nội thương yêu, còn có một đám người giúp việc phục vụ, Tôn Vô Nộ lại bay sang Mĩ mỗi tháng, mới chống đỡ được đến lúc sinh.

Nếu không, lấy cá tính ghét nhất chuyện cực khổ của cô, chỉ sợ đã muốn bỏ cuộc.

Bởi vì sợ phiền toái, cho nên chuyện gì cũng muốn xử lý thỏa đáng, tránh cho chuyện càng ngày càng khó xử hơn.

Bao gồm cả nuôi dạy con, nếu như không dạy dỗ tốt, không có tiền đồ, muốn lệ thuộc vào cha mẹ cả đời, có bao nhiêu đáng ghét a! Cho nên, cô muốn nghiêm túc chọn người vú và giáo sư dạy kèm ở nhà, để con cô được hưởng thụ tình yêu thương của cha mẹ, cũng có tinh thần độc lập học tập, đa tài đa nghệ, sớm ngày trở thành người nối nghiệp.

Doãn Tịnh Thủy tư duy triết học, hơn nữa còn tự mình thể nghiệm.

Kỷ Thiên Hồng thật hâm mộ cô một lần sinh hai, con trai, con gái đều đã có. Sinh đôi vốn đã khiến người khác chú ý, long phượng thai càng hiếm thấy hơn, cộng thêm di truyền ưu điểm nhan sắc của em và chồng em, hai đứa nhỏ đều xinh đẹp đến mức khiến người ta muốn trộm ôm về nhà. Nhưng nói cũng kỳ quái, con trai Dạ Lam sau khi sinh dáng dấp cũng rất đẹp trai, nhưng không thích cười, mới hơn ba tuổi một chút đã ra dáng tiểu đại nhân, thật không đáng yêu.”

“Con trai Dạ Lam tên là gì?”

“Thẩm Thạch Phật.”

“Thạch Phật? Sao lại đặt tên kỳ cục?”

“Nghe nói cô ấy kiên trì lấy cái tên này, cha mẹ Thẩm Uyên vô cùng mất hứng, quan hệ mẹ chồng nàng dâu không tốt, hơn nữa Thẩm Uyên một năm cùng cô về nhà mẹ đẻ một lần, chưa từng đến nhà chúng ta.”

“Như vậy là thất lễ với bà ngoại, cậu mợ nha!” Tịnh Thủy cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Trước kia Thẩm Uyên hay đi cùng cô, muốn biết rõ hơn về bạn bè của cô.

“Đúng vậy, ngay cả cuộc sống yên bình cũng không dành một chỗ cho bọn họ. Ban đầu nếu thương tổn người khác, cũng muốn yêu nhau hay ở chung một chỗ, cũng phải xử sự đúng đạo lý chứ!” Bởi vì là chuyện xưa, Kỷ Thiên Hồng phân tích rất có đạo lý.

“Em rời khỏi Đài Loan đã bốn năm, rất nhiều chuyện đã thay đổi, trong khoảng thời gian ngắn có chút không kịp tiếp nhận, như thể người đã rời đi mười năm.”

“Bởi vì em chỉ nghĩ đến học hành, hơn nữa trời cao Hoàng đế xa, cách xa thế giới hiện thực bên này.”

“Thật sao?”

Suy nghĩ của Tịnh Thủy nhanh chóng xoay chuểyn, trong đầu nhanh chóng phân tích, sau đó đột nhiên nghĩ thống suốt một chuyện.

Cô biết, vì sao Cốc Dạ Lam đặt tên con trai là ‘Thẩm Thạch Phật’ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.