Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 135: Chương 135: Anh sẽ yêu em thật nhiều!




Mạc Thiên Kình nháy nháy mắt với cô: "Sính Đình, một mình anh ngủ đã lâu rồi, anh muốn gặp cục cưng. Em để cho anh ngủ ở đây đi. Anh muốn bồi cục cưng đi ngủ!"

Mạc Thiên Kình vô liêm sỉ mang cục cưng ra để viện cớ. Sính Đình nhìn anh lười đấu khẩu lại. Bây giờ cũng đã sắp ba tháng rồi, cô biết, Mạc Thiên Kình vẫn luôn tìm cơ hội muốn ăn cô nhưng cô sẽ không để cho anh thực hiện được!

Không để ý đến ánh mắt mập mờ của anh cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm. Cuộc sống bây giờ mỗi ngày đều phải khẩn trương cao độ, trôi qua trong lo lắng thật là mệt mỏi.

Bác sĩ nói tận lực làm cho trái tim mình bình tĩnh nhưng mà để làm điều đó thật có chút khó khăn. Lại sắp đến ngày phải đi khám thai rồi !

Sau khi tắm xong, Sính Đình mặc vào cái áo ngủ gió thổi cũng không lọt trèo lên giường!

Mạc Thiên Kình nhìn cô mặc áo ngủ dày như thế thì đôi mày anh tuấn nhíu lại trên trán liền xuất hiện chữ Xuyên.

Sính Đình không để ý đến anh cầm điều khiển mở ti vi lên muốn xem tin tức mới nhất.

"Sính Đình, tại sao em không để ý đến anh!"

Mạc Thiên Kình tiến đến bên người cô đưa tay ôm vào trong ngực, Sính Đình cũng không cự tuyệt. Trong lòng Mạc Thiên Kình kích động xem ra tối nay vẫn còn có hy vọng.

"Mạc Thiên Kình, cục cưng chuẩn bị phải đi kiểm tra sức khỏe rồi !"

Sính Đình vừa chuyển kênh vừa nhàn nhạt nói, trên mặt không biểu lộ bất kỳ tâm tình gì.

"Lý Băng là bác sĩ đa khoa có cô ấy ở đây thì sao phải đi bệnh viện."

Sính Đình suy nghĩ thấy cũng đúng. Lý Băng y thuật tốt như vậy, mình bảo cô ấy kiểm tra cho là được rồi không cần đi bệnh viện nữa!

Bàn tay của Mạc Thiên Kình sờ sờ vào bụng cô.

Sính Đình giữ tay anh lại: "Không nên sờ loạn." Đây chính là bụng của cô cũng không phải của anh, không có việc gì thì sờ cái rắm ấy!

Mạc Thiên Kình nhìn cô, dịu dàng ở bên tai nàng thầm thì:

"Anh muốn sờ sờ cục cưng không biết bọn chúng có nhớ cha nó hay không? Trong khoảng thời gian này tách ra ngủ, anh thật rất nhớ chúng cũng không biết sau này lớn lên sẽ giống ai? Là con trai hay con gái?"

Mạc Thiên Kình từ tốn nói, trên gương mặt tuấn tú mỉm cười tràn đầy hạnh phúc. Nhìn Sính Đình há mồm ngạc nhiên thì ra khi thật lòng mỉm cười cũng thấy mê người như vậy.

"Mạc Thiên Kình, anh muốn là con trai hay con gái?"

Sính Đình cắn môi hỏi, thật ra thì gần đây cô cũng đang khổ não vì vấn đề này.

Cô rất muốn sinh được một trai một gái nhưng mà cơ hội có thai long phượng không cao. Nếu như sinh con trai đến khi trưởng thành cũng sẽ kề cận bên ba nó, sẽ không đi theo mình. Nếu như sinh con gái cũng sẽ bị bề ngoài tuấn mỹ của Mạc Thiên Kình hấp dẫn, nói không chừng cũng sẽ không ở cùng cô cho nên thật là đau đầu.

Không biết điều đó có trở thành sự thật hay không, nhưng mà cô rất sợ nếu quả thật đúng như vậy thì cô sinh hai người con này có ích lợi gì?

Mạc Thiên Kình rất nghiêm túc suy nghĩ: ‘ Anh nghĩ muốn một trai một gái, con trai lớn lên giống em, con gái lớn lên giống anh!"

Vừa nghĩ tới về sau mình sẽ có hai đứa con, mỗi ngày sau khi tan sở liền cùng bọn chúng chơi đùa, giúp đỡ Sính Đình, cuộc sống bốn người một nhà thật vui vẻ nếu được như vậy thật tốt.

Khi anh còn nhỏ cha mẹ đã hi sinh vì nhiệm vụ rồi, làm anh cũng không biết đến tình thương của cha mẹ là cái gì. Cho nên anh vẫn luôn hi vọng có một người vợ có thể cùng với mình cả đời, sinh ra mấy đứa con, cho bọn chúng tất cả tình thương của người cha!

Sính Đình nhìn anh không hiểu.

"Tại sao con gái lại giống anh,con trai giống em như vậy không phải rất xấu sao?"

Hình dạng của mình biến thành con trai, bộ dáng của anh biến thành con gái, sẽ đẹp mắt sao?

Sính Đình nghĩ đến đã cảm thấy quái dị, nếu sự thật chính là như vậy cô đúng là hết ý kiến!

Mạc Thiên Kình cưng chiều ôm cô: "Làm sao lại xấu xí, dung mạo của em xinh đẹp như vậy, anh lại đẹp trai tuấn tú như thế này, con của chúng ta tuyệt đối sẽ thật đáng yêu, phong độ tuấn tú!"

"Lẻo mép!"

Sính Đình tuy ngoài miệng mắng như vậy nhưng trong lòng thấy ấm áp. Hình như ở cùng với anh trong lòng mình cũng không đến nỗi bài xích.

Nếu cả đời được như vậy hình như cũng không tồi. Sính Đình đột nhiên bị ý nghĩ của mình làm cho sợ hết hồn.

Cô tại sao có thể có ý tưởng cùng Mạc Thiên Kình ở chung một chỗ cả đời, chẳng lẽ mình yêu anh sao?

Sính Đình nghĩ tới khả năng này đã cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nhưng tại sao lại phát hiện chính mình đối với sự đụng chạm của anh cũng không cảm thấy rất ghét?

Nếu là lúc trước cô đã sớm tức giận nhưng mà bây giờ lại không thấy như vậy. Khi anh ôm cô, sờ cô thì cô vẫn có thể đón nhận!

Sính Đình ý thức được thực tế không tốt. Hình như cô yêu Mạc Thiên Kình thật rồi !

Mạc Thiên Kình cũng không phát hiện sắc mặt của cô đang thay đổi nhìn chằm chằm TV, nhàn nhạt nói:

"Thật ra thì anh thật sự rất muốn cứ như vậy ôm em ngủ. Nhưng em luôn cảm thấy anh sẽ làm chuyện đó với em. Nói thật thì anh chỉ muốn ở cùng với em, hưởng thụ cái cảm giác kia... Cảm giác được em đang tồn tại trong sinh mệnh của anh. Cũng không phải đơn thuần là dục vọng, nếu như thật sự chỉ cần thỏa mãn dục vọng anh có thể tìm phụ nữ khác. Nhưng mà anh lại không nghĩ vậy, anh chỉ muốn cùng với người anh thích ở cùng nhau, ôm lấy nhau, thương yêu lẫn nhau, cùng nhau trải nghiệm cuộc sống này!"

"Thật ra là do anh luôn cảm thấy cô đơn tịch mịch, từ nhỏ mất đi cha mẹ, muốn cha mẹ quan tâm, muốn đem thứ mình đã bỏ lỡ bù đắp cho đời sau của mình mà thôi!"

Sính Đình lạnh nhạt nói, cảm giác này sao cô lại không biết, từ nhỏ cô đã không có cha mẹ, cho tới bây giờ cũng không biết cảm giác được ba mẹ cưng chiều trong lòng bàn tay là cái gì!

Mạc Thiên Kình nhìn nàng, xoa tóc của cô, ở bên tai cô nói nhỏ:

"Anh thật lòng muốn yêu em !"

Lời nói êm ái bay vào trong lỗ tai Sính Đình, sự thay đổi từ từ dâng lên trong lòng, nghiêng đầu nhìn sang chỗ khác. Môi chợt chạm vào nhau, cũng không có ai muốn dời đi cứ nhìn nhau như vậy. Mạc Thiên Kình đưa tay ra phía sau lưng của cô, kéo lại gần ngực mình, cánh môi nhẹ nhàng ngậm lấy môi của cô, dịu dàng hôn.

Sính Đình nhắm mắt lại hai tay vòng lên cổ của anh. Mạc Thiên Kình thấy cô đón nhận mình, nhẹ nhàng đặt cô dưới thân mềm mại hôn, hôn khe khẽ từng chút trên người cô. Sau đó từ từ dao động đi xuống tay bắt đầu cởi quần áo của cô ra.

Ngẩng đầu lên, tròng mắt đen khóa chặt thân thể trắng nõn, khô khốc nuốt nuốt nước bọt.

"Sính Đình, em quả thật rất đẹp!"

Sính Đình thẹn thùng nhìn anh, da thịt Mạc Thiên Kình phơi bày ở dưới ánh đèn lại sáng bóng mê người, trên khuôn mặt tuấn mỹ tất cả đều là tình yêu.

Sính Đình thấy có dũng khí thừa nhận cảm giác của mình là thật sự yêu mến anh.

"Thả lỏng, anh sẽ yêu em thật tốt!"

Mạc Thiên Kình dịu dàng nói, tay chậm rãi cởi bỏ đi quần áo của cô lộ ra thân thể hoàn mỹ mê người.

Mạc Thiên Kình cúi đầu nhẹ nhàng ngậm lấy nụ hoa của cô, khẽ cắn lúc mạnh lúc nhẹ. Sính Đình run rẩy từng cơn, cảm giác tê liệt cuốn lấy toàn thân, có chút khẩn trương ôm lấy lưng của anh.

Bàn tay Mạc Thiên Kình trượt xuống giữa chân của cô nhẹ nhàng vuốt ve qua lại Sính Đình không nhịn được khẽ rên ra tiếng.

Mạc Thiên Kình thấy cô động tình, cúi đầu hôn lên môi cô, từ từ tiến vào, đem cỗ cường đại cứng rắn của mình chôn vùi trong cơ thể cô. Một làn sóng khác thường cuốn lấy toàn thân, Sính Đình không nhịn được yêu kiều kêu thành tiếng, Mạc Thiên Kình bắt đầu từ từ chuyển động, cùng cảm nhận được cả hai đều đang run rẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.