Cody có thể nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, lông mày hơi nhíu lại: "Ý
định của đối phương rất kín đáo, tất cả chứng cớ đều bị tiêu hủy!"
Sính Đình mệt mỏi ngã ngồi trên ghế, cảm thấy vô cùng nhức đầu, liếc nhìn tư liệu mới nhất mà Cody đưa cho cô, nhưng vẫn không có kết quả gì.
Cody nhìn cô, nhẹ nhàng nói.
"Có lẽ chúng ta có thể xem xét lại từ nhà máy đầu tiên, những nhà máy này
toàn bộ đều là nhà máy hóa chất, hơn nữa địa điểm bị nổ bom đều ở khu A, nói cách khác, toàn bộ các nhà máy hóa chất ở khu A đều có thể trở
thành mục tiêu gây án lần sau của bọn lưu manh, cho nên chúng ta chỉ cần lưu ý những nhà máy đó, âm thầm lần theo dấu vết là được!"
Cody rất tỉnh táo phân tích tình hình, đầu óc linh hoạt, năng lực phân tích mạnh mẽ khiến Sính Đình không khỏi âm thầm bội phục.
"Vậy bây giờ chúng ta phải đi theo dõi hung thủ!" Sính Đình đứng dậy, Cody gọi cô lại:
"Chúng ta có thể phái người đảm nhiệm hay không? Vừa xuống máy bay, trước nghỉ ngơi đã!"
Cody nhìn quầng thâm ở khóe mắt cô, rõ ràng là nghỉ ngơi không đầy đủ, lại nói bây giờ cũng đã hơn một giờ đêm rồi !
Bọn lưu manh vừa làm nổ tung một nhà máy, hiện tại anh cũng muốn có chút thời gian đi bố trí!
"Tôi không mệt, chúng ta tiếp tục thảo luận, tôi nghĩ nhất định sẽ có chỗ sơ hở!"
Sính Đình vừa nghĩ tới những nhân viên an ninh bị nổ bom chết, trong lòng
liền khó chịu, những hung thủ giết người liên hoàn chính là biến thái
như vậy, hoàn toàn không coi mệnh người là quan trọng!
"Cần phải duy trì thể lực thật đầy đủ, ngày mai chúng ta phải xuống mấy nhà máy xem một chút, nghỉ ngơi sớm một chút đi!"
Cody nhẹ nhàng nói, Sính Đình còn muốn nói điều gì, nhưng dù sao Cody cũng
là cấp trên, mà mình bây giờ thật sự là mệt chết đi, đều do Mạc Thiên
Kình, nếu không phải do anh, cô cũng sẽ không mệt như vậy!
Nhưng khi nhắc tới Mạc Thiên Kình, cô cũng không biết con lợn giống kia đang làm gì!
Trở lại khách sạn, Sính Đình chỉ tắm sơ một cái liền nằm xuống, thật mệt chết đi!
Đặt Ngươi* trong lòng tay thành khẩn thắp nén hương
Chỉ một ngọn nến cũng đủ thắp sáng kinh luân
Không cần da diết não lòng, chỉ mong được yêu một lần,
Yêu đến phút cuối lại bị tổn thương, khóc trong tuyệt vọng
Ta nguyện trọn đời trọn kiếp cung dưỡng ngươi*
Chỉ cần ánh mắt đang xoay chuyển của người dừng lại
Xin ban cho ta sức mạnh vô hạn của tình yêu và được yêu
Để ta có thể an tâm suy nghĩ dưới gốc Bồ Đề. . . . . .
Để người ngự trong tim ta, cùng nhau nắm tay,
Nguyện cầu trời xanh hãy chỉ đường cho ta,
Chẳng mong thiên trường địa cửu, chỉ mong được nương thân. . . . . .
(Tên bài hát: Cung dưỡng ái tình – Dương Mịch)
http://chiasenhac.com/hd/video/c-video/ ... 02906.html
Tiếng chuông quen thuộc vang lên, Sính Đình buồn bực với tay lấy di động, lại là một số điện thoại lạ hoắc?
"Alo, tôi là Ngọc Sính Đình!"
Sính Đình rất lễ phép trả lời, khiến Mạc Thiên Kình thoáng mỉm cười.
"Sính Đình, là anh!"
Giọng nói trầm thấp lập tức khiến Sính Đình chợt phản ứng kịp, hét lớn: "Mạc Thiên Kình, làm sao anh lại biết số của tôi?
Cô cũng không nhớ mình điện thoại cho anh lúc nào, làm sao anh lại biết số điện thoại của mình?
Mạc Thiên Kình cười thật thấp, không phải cô rất thông minh sao, anh không
biết cầm điện thoại di động của cô copy số điện thoại sao?
Hơn nữa, chung sống lâu như vậy, đến cả số điện thoại cũng không lấy được, chẳng phải là quá tệ sao!
"Anh lấy số lúc em còn ngủ. Sính Đình, có nhớ anh không?"
Anh rất nhớ cô, từ lúc cô đi đến bây giờ, trong đầu toàn bộ đều là hình bóng của cô .
"Không có, tôi làm sao có thời giờ để nhớ anh!"
Sính Đình không chút nghĩ ngợi đã nói, vẻ mất mát lập tức hiện trên mặt Mạc Thiên Kình.
Cô ở chỗ này lo điều tra vụ án, ngay cả ngủ cũng không có thời gian, làm
sao có thời giờ nhớ đến anh, hơn nữa, anh là cái loại chim nhỏ, tại sao
phải nhớ anh!
Sính Đình mắng thầm trong lòng, nhưng trong đầu lại hiện lên hình ảnh hai người "này nọ í é í é" cùng nhau, tình cảm rất
mãnh liệt. . . . . .
"Mạc Thiên Kình, anh đã ngủ chưa?"
Sính Đình chờ cả ngày, Mạc Thiên Kình cư nhiên không có lên tiếng, cô chỉ
có thể gọi, chỉ nghe “bùm” một tiếng súng vang lên, dọa cô giật nảy
người.
"Mạc Thiên Kình, anh làm sao vậy!"