Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 190: Chương 190: Em lại còn bảo tôi đi tìm phụ nữ! !




"Ừm!"

Lý Băng trả lời, còn chưa phát hiện người nói chuyện là ai! Sắc mặt Diệp Duệ rất khó nhìn, người phụ nữ ngu ngốc đáng chết, lại dám đến một nơi ngư long hỗn tạp như vậy!

"Có thu hoạch gì không!"

Diệp Duệ cắn răng nghiến lợi hỏi, Lý Băng ngẩng đầu nhìn anh, nhàn nhạt cười nói:

"Có chứ, chỗ đó toàn là mỹ nam cực phẩm, hơn nữa bọn họ đều là mãnh nam. Thị trưởng đại nhân có rãnh rỗi cũng nên đi xem một chút ở nơi đó mỹ nữ cũng có rất nhiều lại còn vô cùng xinh đẹp gợi cảm nữa !"

Lý Băng không biết tại sao mình phải nói như vậy, chỉ là khi nhìn thấy anh thì cô liền không nhịn được nói ra những lời đó.

Diệp Duệ nhìn cô, bốn mắt đối nhau, ánh lửa bắn ra bốn phía!

Mạc Thiên Kình và Sính Đình cũng đưa mắt nhìn nhau, nhìn thái độ của hai người bọn họ thì xem ra hôm nay không có cơ hội bàn bạc rồi. Bọn họ bây giờ còn có rất nhiều chuyện phải giải quyết.

"Tốt quá, đến lúc đó phải phiền toái Lý tiểu thư mang tôi đi đến đấy, tôi nhớ không lầm thì hình như cô cũng rất nơi đấy!"

Lý Băng nhíu mày nói: "Đó là tất nhiên, đến lúc đó tôi nhất định thay thị trưởng đại nhân ngài tìm mười tám người phụ nữ để cho ngài một đêm thật đáng nhớ!"

Tốt nhất khiến cho anh sau một đêm liền liệt dương, có muốn cũng không có cơ hội đi tán gái nữa. Cứ nghĩ đến chuyện anh ta và người phụ nữ khác cùng lên giường, lại nhớ đến thứ đồ chơi bẩn thỉu kia, vừa nghĩ đến một chút đã cảm thấy thật buồn nôn.

Diệp Duệ nhìn cô chằm chằm, vốn là còn tưởng rằng cô sẽ rất tức giận, không ngờ lại còn muốn tìm cho anh mười tám người phụ nữ, đây không phải là rất hào phóng rồi sao!

"Lý Băng, tập hợp tài liệu của cô đi, tối nay giao cho tôi"

Hiện tại cũng nên để cho bọn họ có không gian riêng để thảo luận thì hơn.

Mạc Thiên Kình đỡ Sính Đình đi lên lầu, nhìn bụng Sính Đình càng lúc càng lớn, nụ cười trên mặt cũng bắt đầu nhiều hơn.

Trở về phòng, đóng kín cửa đập vào tai là tiếng rên rỉ của căn phòng cách vách. Sính Đình đi tới bên giường, bây giờ đã khuya lắm rồi, cũng là lúc nên đi ngủ rồi.

Mạc Thiên Kình nhìn Sính Đình, nuốt một ngụm nước bọt, anh đã thật lâu không có đụng cô, kể từ sau khi bụng cô lớn lên thì cô lại càng không muốn cùng anh làm chuyện kia.

"Sính Đình, em chừng nào thì gả cho anh!"

Mạc Thiên Kình cũng đi theo ngồi ở trên giường, nhìn Sính Đình rất tự nhiên thay quần áo, Sính Đình suy nghĩ rồi quay sang nhìn anh một cái.

"Chờ bảo bối long phượng của anh ra đời hãy nói!"

Cô cũng không quên, chờ sau khi sinh hạ đôi long phượng bảo bối này thì cô mới có thể gả cho anh. Sống chung với Mạc Thiên Kình hơn mấy tháng, thời gian anh dành cho công việc tương đối nhiều nên thời gian làm bạn với cô rất ít, hơn nữa coi như ở cùng với anh thì cũng là công việc.

"Sính Đình, đã lâu như vậy, chẳng lẽ em đối với anh không có một chút tình cảm nào sao?" Đã rất lâu rồi, thế nào cũng không có yêu anh, chẳng lẽ anh thật sự rất kém cỏi như vậy?

Mạc Thiên Kình càng nghĩ càng cảm thấy rất uất ức, anh dù sao cũng được coi là người đàn ông chân chính đối xử với cô thật tốt, hơn nữa lại không hoa tâm, đàn ông khác người nào mà chẳng từng có quan hệ với mấy phụ nữ mà anh thì chỉ có một người duy nhất là Sính Đình mà thôi!

Sính Đình nằm ở trên giường nói.

"Em cũng không biết, anh nói chúng ta mỗi ngày trừ lên giường nói đúng hơn là cùng anh nằm ở trên giường thì một chút thời gian để nói yêu đương cũng không có."

Cô cũng không biết cuộc sống như vậy tính là cái gì, thật không muốn sau này mỗi ngày đều là trải qua cuộc sống như thế, vừa khô khan lại nhàm chán.

"Em cảm thấy quá bình thường sao? ‘

Mạc Thiên Kình nhìn cô, thật ra thì anh cũng biết cuộc sống như thế rất khô khan rất nhàm chán, nhưng đây chính là cuộc sống của quân nhân.

Sính Đình nhìn Mạc Thiên Kình, trên gương mặt đẹp đẽ có chút nghi ngờ.

"Em cũng không biết, anh không cảm thấy cuộc sống bây giờ rất không có tư vị sao?Em cũng không biết cuộc sống như vậy tính là cái gì. Một chút thi vị cũng không có."

Cả ngày ở nhà, ngay cả đi chơi cũng chưa từng.

"Là do anh quá bận rộn bỏ qua cảm thụ của em, nhưng quân nhân thật không giống với người bình thường cũng giống như trước kia em làm cảnh sát vậy. Em cũng biết đấy, có lúc bận rộn vì vụ án căn bản không có thời gian nghỉ ngơi, chứ đừng nói chi đến yêu thương thời gian."

Có lẽ hôn nhân theo ước định đối với cô mà nói thật rất buồn cười, nhưng mà anh lại cảm thấy rất thích hợp.

Điều quân nhân cần chính là có được sự thông cảm của người bạn đời của mình, hơn nữa quân nhân trên căn bản cũng không có thời gian dư thừa để nói chuyện yêu thương.

Sính Đình chu đôi môi đỏ mọng lên:

"Em cũng biết rõ a, nhưng. . . . . . Cuộc sống như thế thật sự là rất nhàm chán!"

Cô hiện tại đang mang thai, ngay cả thời gian đi dạo siêu thị cũng không có, mỗi ngày đều lo lắng sợ hãi.

"Chờ qua chuyện lần này, chúng ta sẽ hưởng thụ thật tốt thế giới của hai người!"

Mạc Thiên Kình ôm cô, đối với cô anh cũng cảm thấy rất áy náy.

Sính Đình gật đầu một cái.

"Đến lúc đó rồi hãy nói!"

Cô cũng cũng rất muốn trở đi làm, ông nội đi mấy tháng cũng không hề có một chút tin tức nào, cũng không biết ở bên kia như thế nào sao lại không gọi điện thoại cho cô, cô thật sự có chút nhớ ông rồi.

"Ông nội có gọi điện thoại cho anh không? Cũng đã lâu rồi em không nhận được điện thoại của ông."

Sính Đình nghĩ đến việc ông nội cư nhiên ném mình cho Mạc Thiên Kình sau đó liền rời đi, thật sự có chút bất mãn. Thế nhưng đối mặt với tình huống đó, thật cũng không có cách nào.

"Có, chỉ là bọn họ nói muốn đợi đến lúc em sinh con mới trở về, anh cũng không có cách nào!"

Anh cũng không biết bọn họ đang giở trò quỷ gì, theo lời của ông nội anh thì hình như ông của Sính Đình còn tìm được một người bạn già nên bây giờ đang bận nói chuyện yêu thương.

"Aiz!"

Sính Đình thở dài, thật là mệnh khổ mà, tại sao cô lại có mệnh khổ như vậy ngay cả ông nội cũng không để ý đến mình!

"Đừng than thở nữa, như vậy đối với cục cưng sẽ không tốt!"

Mạc Thiên Kình thấy cô thở dài cũng biết hiện tại trong lòng cô rất ủy khuất, nhưng anh cũng không có biện pháp. Ông nội không trở lại thì anh cũng không có biện pháp nào, có lẽ anh cũng nên gọi điện ân cần hỏi thăm một phen.

Sính Đình vừa muốn nói gì thì lại cảm giác bụng của mình có cái gì đó đang động đậy, bị dọa sợ không dám làm một cử động nhỏ nào, yên tĩnh xác nhận lần nữa.

Trong bụng lại tiếp tục động đậy, Sính Đình nắm tay Mạc Thiên Kình, rất lo sợ.

"Mạc Thiên Kình, bụng của em giống như có cái gì đang động đậy, từ từ ngọ ngoậy này!"

Loại cảm giác đó thật rất là kỳ quái, không phải là trong bụng của cô có con rắn đấy chứ?

Mạc Thiên Kình nhìn cô, không dám tin dán tai lên trên bụng cô sau đó cau mày đúng là đang động thật.

"Thật đang động!"

Mạc Thiên Kình có chút kinh ngạc, sắc mặt Sính Đình chợt có chút hưng phấn:

"Rất có khả năng cái này chính là hiện tượng máy thai mà bác sĩ đã nói!

Tính toán thời gian một chút, thời gian này bảo bối sẽ phải động rồi!

"Máy thai?"

Mạc Thiên Kình rất kinh ngạc, có lẽ là máy thai thật!

Gương mặt tuấn tú nổi lên hưng phấn rất khó có thể diễn đạt bằng lời.

"Đúng rồi, bảo bối đang động!"

Sính Đình thật rất thích cảm giác như bây giờ, thật khiến cho cô cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, hai bảo bối ở trong bụng nhích tới nhích lui, loại cảm giác kỳ diệu này thật sự là rất kỳ quái.

Không ngờ hai người bọn họ sau khi làm chuyện kia, sẽ có những tiểu sinh mệnh tồn tại, thật sự là rất kỳ diệu!

Đang hưng phấn không chịu nổi lại nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng ném đồ đạc tiếp theo đó là tiếng rống giận của Diệp Duệ.

"Lý Băng, em mà dám đi đến quán bar thì anh hiện tại liền đem em cường bạo!"

Tức chết anh rồi, cô cư nhiên dám điện thoại gọi người tới đây phục vụ anh, cô xem Diệp Duệ anh thành cái dạng gì!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.