Thượng Quan Quân Triết đứng ở cửa phòng, hai phát súng này là do anh bắn, cách lồng ngực của
bọn khoảng 1cm mới nổ súng, không cần mạng của bọn hắn.
Mạc Thiên Kình vội vàng đi tới, đá văng sung của hai người, rồi còng bọn họ lại,
nhìn nhìn vết thương do sung bắn trên lưng bọn họ, lạnh nhạt nói.
"Thủ pháp có tiến bộ!"
Thượng Quan Quân Triết hả hê ngẩng đầu, "Đó là đương nhiên!"
Nhìn người phía sau chạy tới, ra lệnh:
"Đưa bọn họ đi điều trị, không được để bọn họ chết!"
Mấy người đàn ông áo đen đeo súng liền tranh thủ đưa bọn họ đi, Thượng Quan Quân Triết thu hồi súng, vội vàng đi tới trước mặt ba mẹ, khẩn trương
hỏi.
"Ba mẹ, hai người không sao chứ?"
Anh thật không thể
tưởng tượng được nếu Mạc Thiên Kình không chạy đến kịp, thì giờ phút này cái anh nhìn thấy chính là thi thể của ba mẹ.
"Không có việc gì, có Thiên Kình, ba mẹ không có việc gì!"
Thượng Quan Hạo từ trong kinh hoảng lấy lại tinh thần, nhìn Mạc Thiên Kình tán thưởng!
"Anh, cám ơn anh!"
Thượng Quan Quân Triết nhìn Mạc Thiên Kình, vẻ mặt cảm kích.
Mạc Thiên Kình cười nhẹ, "Còn khách khí với tôi sao?"
Thượng Quan Quân Triết nhìn Mạc Thiên Kình, từ đáy lòng rất bội phục Mạc Thiên Kình.
Anh còn nhớ rõ bởi vì cơ thể anh không khỏe mạnh, nên mới đăng ký vào quân
đội, Mạc Thiên Kình cùng huấn luyện một chỗ với anh, bởi vì bản thân
mình là công tử con nhà Thượng Quan, vốn không khổ cực bao giờ, lại bị
Mạc Thiên Kình huấn luyện kiểu ma quỷ địa ngục, mỗi ngày đều mệt giống
như con chó Nhật, thêm vào đó mặt mũi cũng thường xuyên bầm dập.
Mới đầu anh rất hận Mạc Thiên Kình, nhưng dần dần anh phát hiện ra Mạc
Thiên Kình đối với anh rất tốt, cơ thể anh từ từ trở nên cường tráng,
bản lĩnh cũng càng ngày càng tốt, dần dần thích làm lính, còn gọi Mạc
Thiên Kình là anh, cùng vào sinh ra tử.
Bởi vì tuổi của hai người cách nhau không nhiều, cho nên hai người trở thành anh em tốt, nhưng
đối với Mạc Thiên Kình, trong công việc, anh rất sợ, bởi vì anh ta rất
nghiêm khắc!
Hai người nhìn nhau cười cười, Mạc Thiên Kình nhìn
màn đêm đen nhánh ngoài cửa sổ, không biết Sính Đình có an toàn về đến
nhà không?
"Anh, em thấy anh nên để Ngọc Sính Đình ở bên cạnh
anh, bây giờ chúng ta đã bắt được Huyết Sắc và Tà Dương trong tay Nam
Cung Tước, em nghĩ hắn ta sẽ rất tức giận, với năng lực của hắn ta mà
nói làm sao có thể không điều tra ra quan hệ của anh và Ngọc Sính Đình,
đến lúc đó nhất định sẽ xuống tay với cô ấy!"
Thượng Quan Quân Triết nói rất nghiêm túc, Mạc Thiên Kình cũng lâm vào trầm tư!
"Tôi sẽ suy tính, cậu tiếp tục chú ý tới Nam Cung Tước, có gì điện thoại cho tôi, tôi đi về trước!"
Mạc Thiên Kình nhẹ nhàng dặn dò, anh muốn xem Sính Đình có an toàn về đến nhà hay không.
"Được, liên lạc qua điện thoại!"
Thượng Quan Quân Triết nhẹ giọng, Mạc Thiên Kình chào tạm biệt vợ chồng Thượng Quan Hạo rồi xoay người rời đi!
Thần Băng và Sính Đình ngồi trên xe, hai người không ai nói một câu nào, sắc mặt của Thần Băng rất khó coi, dấu hiệu có chút tức giận.
"Vừa rồi Mạc Thiên Kình nói cho em biết, Buổi dạ vũ tối nay có thể có bắn súng rất nguy hiểm, kêu em rời đi trước!"
Sính Đình nhẹ mở miệng, cô biết Thần Băng đang tức giận.
"Em có vẻ rất tin tưởng anh ta!"
Âm thanh của Thần Băng có chút lạnh lùng, có bắn súng, thật là buồn cười, muốn chiếu phim sao?
"Anh ta không mang những chuyện như vậy ra đùa giỡn, hơn nữa em đang mang
thai, em không muốn có bất kỳ nguy hiểm khiến bảo bảo bị thương tổn!"
Sính Đình lạnh nhạt nói, cô thừa nhận cô có chút ích kỷ, cô làm Thần Băng
mất thể diện, nhưng nếu không làm như vậy, cô không biết, bọn người kia
núp trong bóng tối có xuống tay hay không.
Cô có bảo bảo, cô phải vì bảo bảo mà suy tính!
"Cho nên em thà để anh mất thể diện!"
Thần Băng tức giận nói, trên gương mặt đẹp trai tràn đầy tức giận, xe đột
nhiên dừng lại, dừng ở bên lề đường, đèn đường chiếu xuống những ánh
sáng vàng vọt mờ ảo, rất ít người qua lại!
Sính Đình không ngờ anh đột nhiên ngừng xe, thiếu chút nữa đụng vào phía trước xe, không khỏi có chút tức giận.
"Thần Băng, em biết mình làm như vậy có chút quá đáng, nhưng anh cũng biết,
hiện tại em không thể để cho mình bị bất kỳ tổn thương nào!"
Cô
có bảo bảo, nếu chỉ có mình cô, có lẽ cô có thể tiếp tục ở lại cùng anh, quá lắm thì là đại chiến một trận thôi, nhưng bây giờ có bảo bảo, không giống như trước nữa!
"Không thể có bất kỳ thương tổn nào? Em quan tâm tới đứa con của Mạc Thiên Kình như vậy sao? Em thương anh ta có đúng không?"
Thần Băng cao giọng, nhớ tới vừa rồi hai người nói chuyện trong buổi dạ vũ, anh không nhịn được nắm chặt tay.
Anh nói với Thượng Quan Quân Triết, cô là vợ tương lai của mình, thế nhưng
cô lại cùng Mạc Thiên Kình nói qua nói lại như vậy, không phải khiến tất cả mọi người biết bạn gái của anh cho anh đội nón xanh sao?
Anh
là đàn ông, anh cũng có tự trọng của mình, anh là tổng giám đốc của Diệp Thị, anh cũng muốn thể diện, hôm nay một chút cô cũng không suy nghĩ
cho anh, khiến anh mất hết thể diện!
Sính Đình nhìn Thần Băng,
không ngờ anh tức giận như vậy, lại còn nói hoài nghi mình vẫn còn một
chân (gian díu) với Mạc Thiên Kình.
Nhìn anh cười lạnh một cái, Sính Đình mở cửa xe, Thần Băng nhìn cô, hỏi có vẻ buồn bực.
"Em đang làm cái gì vậy?"
Chẳng lẽ anh nói vài lời đều không thể? Chỉ có cô là được nói thôi sao?
"Anh về đi, tôi tự kêu xe về nhà!"
Sính Đình giận dỗi, nhìn con đường vắng vẻ, ở đây làm gì có xe, ngay cả người qua lại mà cũng vắng tanh!
Thần Băng phiền toái gãi gãi đầu, nổi giận nói.
"Lên xe!"
"Anh đi đi, tự tôi có thể trở về!"
Sính Đình nổi giận, nhìn thấy một chiếc xe đang chạy về hướng mình, vội vàng ngoắc, nhìn thấy xe ngừng lại, đang chuẩn bị mở cửa bước vào, thì cửa
mở ra, có mấy thanh niên tóc đỏ còn trẻ tuổi dáng vẻ lưu manh bước ra,
nhìn Sính Đình rất bỉ ổi.
"Các anh muốn làm gì!"
Mẹ, đủ xui xẻo!
Sính Đình khẽ nguyền rủa trong lòng, buồn bực nhìn ánh mắt bỉ ổi của bốn, năm tên đàn ông trước mặt, phiền não tới cực điểm!
Thần Băng nhìn thấy tình hình có vẻ không ổn, vội vàng nhìn Sính Đình kêu, " Sính Đình, nhanh lên xe!"
Sính Đình vừa xoay người, một bàn tay đã nắm chặt cổ tay cô, tiếp đó cô liền bị vây!
"Cô em, ở lại chơi!"
" buông tay!"
Sính Đình lạnh lùng nhìn bọn họ, mấy tên oắt con mà muốn gây phiền toái cho cô!
Tên tóc vàng thô bỉ nhìn vào ngực cô, thiếu chút nữa đã chảy máu mũi, không ngờ hôm nay lại có thể gặp được người phụ nữ cực phẩm như thế!
Thần Băng vội vàng xuống xe, hướng về phía mấy tên đàn ông kia hét lớn, "Buông tay!"
"Ưmh. . . . . ."
Vừa dứt lời, bụng đã bị tên tóc đỏ đá trúng, đau đến khiến anh ôm bụng vật vã.
Sính Đình siết chặt quả đấm.
"Các người chán sống phải không, tự nhiên động thủ đánh người!"
Sính Đình nổi giận quát, tay chộp vào cánh tay đang giữ tay cô, dùng sức
quật một phát, tên tóc vàng lập tức bị cô quăng xuống đất, tiếp đó đánh
một quyền vào bụng hắn ta.
"Mẹ, lại là một cô em! Lên!"
Tên tóc đỏ nhổ một bãi nước miếng, lau lau nước miếng còn dính khóe miệng, ánh mắt hung ác!
"Sính Đình cẩn thận!"
Thần Băng nói xong, liền lao vào tên tóc vàng bên cạnh, nhưng anh không biết võ công, nên vừa tung ra quả đấm, đã bị đối phương đạp một đạp văng ra
ngoài, nằm xoài trên mặt đất.
Sính Đình hoàn toàn nổi giận, nâng chân, một cước mạnh mẽ hướng vào tên tóc đỏ đối diện.