Mạc Thiên Kình mở mắt ra, còn chưa hiểu rõ ràng lời của cô có ý gì!
"Sính Đình, em làm sao vậy?"
Sính Đình nhìn anh chằm chằm, cực kỳ tức giận.
"Mạc Thiên Kình, tại sao anh lại không làm với em?"
Mạc Thiên Kình nhìn cô: "Em muốn biết anh là vì cái gì lại không làm cùng em sao?"
Mạc Thiên Kình nhìn cô, sắp bị câu hỏi của cô làm cho tức chết, anh mỗi
ngày đều bị cấm dục đến đáng thương không phải là sợ cô mệt mỏi hay sao?
Sớm biết cô muốn mình làm như vậy anh cũng không phải nhịn đến khốn khổ, làm cho anh đã thật lâu cũng không có khai trai rồi!
"Mạc Thiên Kình, tại sao anh lại không nói, có phải ghét bỏ em mang thai, không có tình thú hay không!"
Sính Đình nhìn cái bụng đã lộ rõ của mình cũng khó trách người khác lại không muốn mang thai, thì ra là nguyên nhân này.
Mạc Thiên Kình cũng khống chế không nổi nữa rồi, anh thật sắp bị cô làm cho tức chết, lật người đem đè cô xuống phía dưới, không phải được hơn bốn
tháng rồi sao? Vậy thì hôm nay anh phải ăn cô cho no, chặn cái miệng kia lại!
Sính Đình nhìn anh, bị lửa giận trong ánh mắt của anh làm
cho giật mình, còn chưa kịp chất vấn, liền bị anh bá đạo mà dịu dàng hôn lên.
"Ưmh ưmh. . . . . ."
Sính Đình đột nhiên bị anh hôn
hô hấp có chút không thông, Mạc Thiên Kình cũng không định bỏ qua cho cô ngậm lấy cánh môi của cô, sau đó bàn tay liền dò vào trong áo ngủ, vuốt ve xoa nắn hai bầu ngực sữa của cô.
"Ừh. . . . . ."
Sính
Đình từ từ nhẹ nhàng tràn ra tiếng rên yêu kiều, khiến Mạc Thiên Kình
càng thêm tăng nhanh tốc độ, tối nay anh muốn cho cô lĩnh hội thật tốt
vẻ đẹp của mình.
Mạc Thiên Kình không có ý bỏ qua cho cô, tay nhè nhẹ cởi hết quần áo trên người cô làm lộ ra thân thể mê người, cái tay
trượt vào giữa hai chân của cô, linh hoạt chui vào trong cấm địa, nhẹ
nhàng vuốt ve.
Sính Đình bị tay anh đột nhiên tiến vào làm cho cả người run rẩy không dứt, rất muốn ngăn cản tiến công của anh nhưng lại
muốn có được nhiều hơn nữa, loại cảm giác đó làm cô sắp tan chảy ra rồi.
"Ưmh. . . . . . |" , Mạc Thiên Kình đột nhiên rút tay ra làm cho cô có cảm
giác trống rỗng vô cùng khó chịu, còn chưa kịp nói gì thì lại cảm giác
được một cỗ cứng rắn đang luồn vào trong cơ thể mình, phong phú mà đầy
đặn, hoàn toàn lắp đầy bên trong. Mạc Thiên Kình thở hổn hển tăng nhanh
luật động, động tác ngày càng trở nên rất mạnh, Sính Đình ôm chặt lấy
hông của anh, thừa nhận từng đợt từng đợt khoái cảm mà anh mang lại.
"Ừh. . . . . . Ah %. . . . . ."
Sính Đình bị cơn sóng khoái cảm cuốn đến tột cùng, cái loại cảm giác tê liệt đó khiến cho cả người cô run rẩy không dứt, Mạc Thiên Kình lại càng gia tăng tốc độ, rong ruổi, muốn đem mầm móng của chính mình rót sâu vào
trong cơ thể của cô.
"Hừm. . . . . ."
Mạc Thiên Kình gầm
nhẹ một tiếng, sau đó đem tất cả mầm móng phát tiết vào trong cơ thể của cô rồi lật người nằm sang bên cạnh cả người không ngừng co rút.
Sính Đình cũng bị cơn sóng khoái cảm mãnh liệt đánh cho tan tành, nằm ở trên giường thở hổn hển, bộ ngực cũng theo đó từng đợt từng đợt mà phập
phồng.
Cô bây giờ có chút mê mang, không biết Mạc Thiên Kình là
bởi vì lời nói của cô làm cho tức giận mà phát tiết dục vọng, hay là bởi vì anh bị cấm dục đã lâu cho nên mới trở nên điên cuồng khát cầu thân
thể cô như vậy.
"Sính Đình, về sau đừng bao giờ nói anh không
cùng em làm cái gì có biết không? Anh đã nhịn thật lâu, nếu không phải
sợ thân thể của em không chịu nổi, anh thật sự vô cùng muốn cả đêm triền miên cùng với em." Tự ái của đàn ông không thể nào đả kích được, Sính
Đình vốn đã quên mất điều này, Mạc Thiên Kình anh là một người đàn ông
bình thường, mà cô cũng là một người phụ nữ tràn đầy sự dụ hoặc.
Một nam một nữ ở cùng một phòng, nói không muốn lên giường đó là giả, nếu
không phải yêu cô, sợ cô phải đau lòng anh làm sao lại phải chịu khổ cực mà cấm dục như vậy chứ?
Sính Đình trên mặt thoáng ửng hồng sau
cơn kích tình, nghe Mạc Thiên Kình nói vậy trong lòng thấy thoải mái hơn rất nhiều, chỉ là hiện tại cô thật rất muốn ngủ, mới vừa trải qua vận
động làm tiêu hao quá nhiều tinh lực, cô hiện tại chỉ muốn yên tĩnh ngủ
một giấc.
Nhắm mắt lại, Sính Đình dần dần ngủ thiếp đi.
Mạc Thiên Kình không thấy cô trả lời liền quay đầu lại nhìn cô, khổ tâm mỉm cười cũng ôm lấy cô ngủ.
Mấy ngày tiếp theo Thượng Quan Quân Triết đã chấp nhận cho bác sĩ trị liệu
nên khôi phục rất nhanh, bắp đùi bị thương cũng tốt hơn nhiều mặc dù
không thể xuống giường đi bộ nhưng trực giác mách bảo là đã khôi phục
rồi.
Thủy Nhi đã có thể xuất viện, nhưng cô mỗi ngày đều ở bên
cạnh Thượng Quan Quân Triết, tình cảm của hai người đột nhiên tăng lên
mạnh mẽ!
Nam Cung Tước cũng đã xuất viện, yêu cầu Mạc Thiên Kình để cho hắn và Trinh Tử gặp mặt.
Mạc Thiên Kình đem đứa bé giao cho hắn, dẫn hắn đến phòng của Trinh Tử.
Trinh Tử ngồi ở trên giường lớn, rèm cửa sổ bên trong gian phòng toàn bộ đều bị kéo xuống vô cùng tối tăm.
Nam Cung Tước đi tới, nhìn Trinh Tử ngồi ở mép giường, mới một thời gian
ngắn không thấy mà cô đã tiều tụy đi rất nhiều, cả người gầy rộc đi sắc
mặt cũng tái nhợt.
Nam Cung Tước ôm đứa bé đi tới trước mặt cô, Trinh Tử cũng không quay đầu lại, lòng của Nam Cung Tước thấy thật đau.
Mạc Thiên Kình đã nói cho hắn tên cường bạo Trinh Tử chính là người mình đã phái đến nằm vùng bên cạnh anh ta, sau trận hỏa hoạn trong ngục giam
kia hắn ta không bị chết cháy vì vậy liền giả mạo Nam Cung Tước để trả
thù Mạc Thiên Kình.
Cũng bởi vì căm hận sự tàn nhẫn của hắn cho
nên mới phải lợi dụng thân phận của Nam Cung Tước đi bắt Trinh Tử, cường bạo, lăng nhục cô.
Nam Cung Tước biết, coi như hiện tại có giết
chết Trương Vượng cũng không thể đem thanh bạch trả về cho Trinh Tử,
điều duy nhất có thể lấy làm bây giờ chính là thừa nhận người cường bạo
Trinh Tử chính là mình.
Ôm đứa bé đi tới bên cạnh Trinh Tử ngồi
xuống sau đó đặt đứa bé lên trên giường, Điềm Điềm chợt ‘ oa ’ một tiếng khóc lớn lên, có lẽ là cảm nhận được tiếng khóc của con mình nên Trinh
Tử quay đầu lại, ánh mắt rã rời nhìn đứa bé.
"Điềm Điềm!"
Cánh môi khô khốc khe khẽ mở, Nam Cung Tước nhìn bộ dáng cô bây giờ, vô cùng tự trách. Nếu như ban đầu không phải là hắn bức cô bỏ đi thì cô và Điềm Điềm làm sao sẽ biến thành bộ dáng như bây giờ, tất cả đều là lỗi của
hắn!
Thống khổ nhắm mắt lại, bàn tay run rẩy vuốt bả vai Trinh Tử, khàn khàn nói.
"Trinh Tử, thật xin lỗi! Xin em hãy tha thứ cho anh!"
Nam Cung Tước lời vừa nói ra, Trinh Tử liền ôm lấy Điềm Điềm, hai mắt đỏ bừng nhìn Nam Cung Tước, trên mặt tràn đầy sát khí.
"Nam Cung Tước, anh không được tới tìm tôi nữa, tôi thật sự chỉ muốn cùng
Điềm Điềm thật tốt sống qua ngày mà thôi, tôi cầu xin anh hãy buông tha
cho chúng tôi có được hay không, không cần phải đuổi giết chúng tôi nữa
!"
Từng giọt từng giọt nước mắt như mưa rơi xuống gương mặt vốn đã nhợt nhạt nay lại càng thêm xanh xao.
"Trinh Tử, anh sẽ không tổn thương đến em nữa, em hãy cho anh một cơ hội được
không? Anh sẽ yêu thương em thật tốt, cũng sẽ để cho Điềm Điềm trải qua
cuộc sống của một người bình thường."
"Không thể nào, không thể nào, anh là một tên lường gạt. . . . . ."
Trinh Tử ôm Điềm Điềm, lớn tiếng khóc, dùng sức đẩy ra Nam Cung Tước ra, Nam
Cung Tước không ngờ cô lại có sức lực lớn đến thế, bị cô đẩy một cái cả
người liền chấn động ngã xuống, va vào cái bàn kế bên, vết thương nhất
thời bị nứt ra, nguyên bản vốn đã sắp lành nay lại chảy ra máu đỏ tươi
vô cùng chói mắt.
Đau đớn kịch liệt cuốn tới, sắc mặt Nam Cung Tước nhất thời tái nhợt đi.
"Trinh Tử, thật xin lỗi!"
Nam Cung Tước chịu đựng đau đớn nói, Trinh Tử nhìn Nam Cung Tước không ngừng chảy ra máu đỏ tươi, vội vàng xông tới.