Vợ Yêu Nữ Cảnh Sát Của Thượng Tướng

Chương 216: Chương 216: Lý Băng mang thai con của anh.




Thượng Quan Quân Triết liền nói luôn, anh cũng muốn đến thăm Sính Đình, thuận tiện đem tin tức này nói cho đại ca, hi vọng có thể giúp ích một chút gì đó.

Thủy Nhi nhìn Thượng Quan Quân Triết, bình thản nói:

"Anh không nên đi, còn nữa, không cho nói với Mạc Thiên Kình là em đi Los Angeles!"

Cô cũng không muốn bị Sính Đình và Lý Băng mắng, cô biết Sính Đình và Mạc Thiên Kình có thể có chút hiểu lầm, nhưng mặc kệ như thế nào, khi nào Sính Đình cho phép mới có thể nói cho Mạc Thiên Kình chỗ của cô ấy.

Nếu như tự mình nói cho Mạc Thiên Kình thì có lẽ sẽ khiến cho chuyện càng thêm phức tạp.

"Nhưng nếu không nói cho đại ca, như vậy cũng không tốt lắm đâu!"

Nói thế nào, đại ca cũng là người đàn ông của Sính Đình, cũng là ba của đứa bé !

Thủy Nhi nhìn Thượng Quan Quân Triết, cảnh cáo:

"Dù sao cũng không cho phép anh nói, nếu không em và anh coi như xong!"

Thủy Nhi lạnh lùng cảnh cáo, Thượng Quan Quân Triết chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn cô, có điều. . . . . .

"Thủy Nhi, nếu như em muốn đi Los Angeles, vậy em có thể cho anh ăn no một lần hay không, em nhìn anh đi, đã thật lâu không có đụng vào em rồi!"

Thượng Quan Quân Triết rất đáng thương nhìn Thủy Nhi, anh cũng đã hơn một tháng không được khai trai rồi, Thủy Nhi vẫn luôn nói, tìm hiểu nhưng không thể lên giường, cho nên anh lại phải cấm dục, lại không dám đi ra ngoài tìm người phụ nữ khác.

Bởi vì Thủy Nhi nói, nếu như anh dám đi tìm phụ nữ, thì cô cũng sẽ đi tìm đàn ông, hơn nữa quan hệ giữa bọn họ cũng chấm hết nên anh nào dám đi.

Thủy Nhi liếc anh một cái rồi nói: "Không thể, nhưng anh có thể đi cùng em đến đó!"

Có như vậy cô mới có thể trông chừng anh, hơn nữa cô cũng cần anh đi sang bên kia giúp một tay.

"Thật, em muốn anh đi cùng?"

Thượng Quan Quân Triết rất đáng thương nhìn cô, Thủy Nhi liền gật đầu một cái.

"Mau về nhà thu xếp, chúng ta lập tức lên đường!"

Thượng Quan Quân Triết nghe Thủy Nhi nói vậy lập tức tính tiền, sau đó lái xe về nhà thu xếp rồi cùng với Thủy Nhi bay đến Los Angeles.

Nước Mĩ, Los Angeles

Sính Đình nhìn Belle và Lý Băng cầm bình sữa cho bọn trẻ ăn no, sau đó Belle đi thanh toán viện phí rồi lái xe đưa bọn cô về nhà.

Bởi vì sinh con tự nhiên, nên chưa tới mười tiếng mà cô đã có thể xuống giường đi lại, hơn nữa còn có thể xuất viện.

Sính Đình ôm một đứa bé, Belle ôm một, Lý Băng mở cửa, đây là nhà bọn họ mới mua, cũng là Belle giúp một tay mới mua được, giá cả rất hợp lý, cũng bởi vì sinh đôi nên hai đứa bé cần phải chăm sóc nhiều hơn cho nên mới tìm ngôi nhà lớn như vậy.

"Như thế nào, cũng không tệ lắm phải không?"

Belle dùng tiếng Trung không được lưu loát hỏi.

Cùng Sính Đình nói chuyện với nhau, anh đã hình thành thói quen dùng tiếng Trung Quốc, Sính Đình gật đầu một cái, đi vào trong nhà, Belle dẫn Sính Đình lên lầu hai, tới một phòng ngủ rất lớn, ở bên trong có giường ngủ lớn rộng đến mấy mét, gian phòng được bố trí rất ấm áp, rất nhu hòa.

"Có thích không?"

Belle nhìn Sính Đình, đây chính là anh tỉ mỉ bố trí, nghĩ nát óc mới được như thế này.

Sính Đình gật đầu một cái, đi vào bên trong, đem bảo bảo đặt ở trên giường lớn, nhìn sang bên cạnh xe đẩy dành cho cặp song sinh, còn có cả quần áo của bảo bảo được xếp ngay ngắn, còn có cả quần áo của cô nữa toàn là các nhãn hiệu nổi tiếng thì liền có chút kinh ngạc.

"Belle, chuyện này. . . . . ."

Quần áo bình thường thì cô có thể tiếp nhận, nhưng là những thứ kia toàn là hàng hiệu, mỗi một món đều có giá tiền không rẻ, hơn nữa kiểu dáng lại mới mẻ độc đáo, kiểu dáng của từng món đồ đều là những thứ mà cô chưa từng thấy qua.

"Đây là quần áo tự tay tôi thiết kế, tôi cảm thấy cô mặc vào sẽ rất đẹp mắt, tôi cho người may những cái này! Hi vọng em sẽ không ghét bỏ!"

Belle rất dịu dàng nói, Sính Đình nhìn Belle, không thể không thừa nhận, cô đã bị người đàn ông ngoại quốc này làm cho cảm động.

Nếu như là mua, thì cô có thể nói trả lại hàng, nhưng là những thứ này đều do đích thân anh thiết kế, sai người ta may thành, điều này có thể không cảm động được sao?

"Cám ơn anh, Belle! Anh đối với tôi tốt như vậy, tôi cũng không biết nên làm sao để báo đáp anh!"

Sính Đình thấy rất áy náy, Belle đối tốt với cô như vậy mà cô lại không thể nào báo đáp lại.

"Em có thể lấy thân báo đáp là được rồi!"

Belle nhàn nhạt cười một tiếng, con mắt màu xanh lam hết sức mê người, Sính Đình bật cười: "Belle, anh lại nói đùa rồi!"

Belle kéo tay của cô, rất nghiêm túc nói:

"Sính Đình, tôi không có nói đùa!"

Sính Đình rút tay của mình về, nhàn nhạt cười nói.

"Bảo bảo nên thay tả rồi !"

Sính Đình nói xong, liên đến kiểm tra tã bảo bảo, thật ra thì cô cũng không biết bảo bảo có tiểu không, chỉ không muốn cùng Belle tiếp tục thảo luận đề tài này mà thôi.

"Bảo bảo giống ba của chúng chứ?"

Belle cũng biết cô không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này, nhìn dáng dấp của Sính Đình không giống với đứa bé nên liền hỏi.

Sính Đình nhìn con của mình, quả thật, hai đứa bé đều rất giống như Mạc Thiên Kình, đặc biệt là đứa anh này, quả thật như đúc ra cùng một khuôn với Mạc Thiên Kình.

"Belle, đợi chút nữa giúp tôi đi đón ông nội tôi tới đây được không?"

Sính Đình cũng không muốn báo cho Mạc Thiên Kình, bây giờ còn không biết ở nơi nào phong lưu khoái hoạt, cô không muốn nhắc tới anh để tim của mình càng thêm đau.

"Được!"

Belle cũng không nói thêm gì nữa, vụng về giúp một tay tìm tã đưa cho Sính Đình, cảm giác giống như chính mình là ba của bọn chúng vậy.

Sau khi thay xong tã, Belle liền chơi đùa với chúng, nhìn chúng mềm mại, nhỏ xinh thấy rất thích, Sính Đình nhìn cảnh này trong lòng sinh ra một cảm giác nói không nên lời.

Đột nhiên điện thoại vang lên, Sính Đình liếc nhìn số điện thoại sau đó liền nhận!

"Ông nội!"

"Sính Đình ta đã đến sân bay rồi, bảo người tên là Belle tới đón ta đi!"

Ngọc Kỳ Lân nhớ rất rõ ràng, Belle, cái tên này có lẽ rất có khả năng là người đàn ông mà cháu gái bảo bối của ông thích.

Mặc kệ có phải là người ngoại quốc hay không, chỉ cần cháu ông thích, ngoại quốc cũng không vấn đề gì!

"Ông nội, ông chờ một chút, Lý Băng và Belle sẽ đi đón ông !"

"Được, cháu đưa điện thoại di động cho Lý Băng, như vậy chúng ta có thể tìm được đối phương!"

Ngọc Kỳ Lân cũng không biết hình dáng của Lý Băng và Belle ra sao, chỉ có thể nhận bằng điện thoại thôi!

"Cháu biết rồi, ông nội!"

Sính Đình cúp điện thoại, còn chưa kịp mở lời, Belle đã nói.

"Em yên tâm, tôi nhất định sẽ đón được ông nội về đây!"

Sính Đình cảm kích nhìn anh: "Cám ơn anh, Belle!"

Belle cầm điện thoại của Sính Đình cùng đi với Lý Băng ra sân bay.

Nửa giờ sau, sau khi Ngọc Kỳ Lân đến sân bay, máy bay của Mạc Thiên Kình cũng hạ cánh xuống, nhìn thấy Ngọc Kỳ Lân gặp Lý Băng, bên cạnh còn có một người đàn ông ngoại quốc không khỏi nhíu mày.

Nếu như chỉ có Lý Băng cùng với cái người ngoại quốc đó thì cũng không có vấn đề gì, mấu chốt là bụng của Lý Băng, rất rõ ràng nhìn ra được, Lý Băng đang mang thai, hơn nữa đã được mấy tháng rồi.

Bọn họ ra khỏi nước cũng chỉ hơn ba tháng, hơn ba tháng thì sao bụng lại lớn như vậy, duy nhất có thể lý giải đứa nhỏ trong bụng của Lý Băng chính là của Diệp Duệ!

Cầm điện thoại di động lên, vừa theo dõi vừa gọi điện thoại cho Diệp Duệ.

"Diệp Duệ, hình như Lý Băng mang thai con của anh đấy!"

Mạc Thiên Kình nhàn nhạt nói, nhưng lời này đối với Diệp Duệ mà nói, không thể nghi ngờ chính là một quả bom.

"Anh nói cái gì, Lý Băng mang thai!"

Trong khoảng thời gian này vì bận rộn xử lý vụ án của Lý Viên và Lý Diệu Diệu nên cũng không có thời gian đi tìm cô gái kia, không ngờ cô lại mang thai.

"Cô ấy bây giờ đang ở đâu?"

"Los Angeles!"

Mạc Thiên Kình nói cho anh địa chỉ xong, sau đó nói mấy câu liền cúp điện thoại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.